30s là lý do ta bên nhau trọn đời
Mời quý thính giả cùng lắng nghe truyện ngắn "30 giây là lý do ta bên nhau trọn đời" của tác giả qua giọng đọc. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.

30 GIÂY LÀ LÝ DO CHÚNG TA BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
Chàng trai và cô gái vừa ăn xong bữa tối. Sau đó, chàng trai bắt taxi lên thẳng sân bay để đi công tác ở một thành phố xa xôi. Máy bay không chờ đợi ai cả. Nhưng bữa tối của họ rất tinh tế và phong phú, không phải chỉ làm cho xong, tất cả đều là những món mà chàng trai yêu thích và là sở trường của cô gái. Cô đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị những món hải sản phong phú trên bàn ăn. Chàng trai như một con cá mập thích ăn đồ biển, nhưng tính cách của anh lại không giống cá mập chút nào, mọi cử chỉ của anh đều rất tao nhã, anh là một người xuất sắc và tài giỏi.
Chàng trai lên máy bay vào buổi chiều tối. Trước khi rời đi, anh nói với cô gái rằng khi đến nơi sẽ đã muộn, nên anh sẽ không gọi điện cho cô. Sáng hôm sau anh sẽ gọi lại. Cô gái chỉ đáp: “Được.” Cô đứng ở ngoài sảnh, vẫy tay chào tạm biệt chàng trai. Anh sẽ sống ở một thành phố xa lạ trong nửa tháng tới. Đã muộn rồi, cô gái đã ngủ từ lâu, bỗng có tiếng chuông.
Cô gái có phần ngạc nhiên hỏi: “Em khỏe, em đang ngủ mà, không phải anh nói là buổi sáng mới gọi điện lại sao?” Chàng trai dường như có điều gì không yên tâm, tiếp tục hỏi: “Em không sao chứ?” Cô gái thấy hơi buồn cười, sao anh chàng này lại dài dòng như vậy nhỉ, mặc dù cô biết anh rất quan tâm đến cô: “Tất nhiên là em không sao rồi, em ngủ rất ngon. Anh làm sao thế?” Chàng trai nói: “Anh muốn nói với em là anh đã đến nơi rồi, em không phải lo lắng, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh nhé.” Sau đó, anh chúc cô gái ngủ ngon rồi vội vàng cúp điện thoại. Cô gái cầm điện thoại trong tay, ngẩn người ra đúng 1 phút. Cô cảm thấy hôm nay chàng trai có điều gì đó khác thường. Nhưng khác thường ở điểm nào nhỉ? Cô chưa nghĩ ra ngay. Nửa tháng sau, chàng trai trở về. Anh vẫn phong độ, khỏe mạnh nhưng trên bụng có một vết sẹo. Cô gái hỏi: “Sao thế này anh?” Chàng trai đáp: “Không sao đâu em, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.” Cô gái lo lắng, tiếp tục truy hỏi không ngừng.
Có thể anh đã bị ngộ độc thực phẩm do ăn hải sản. Em biết đấy, ở thành phố biển nhỏ bé của chúng ta, hàng năm đều có người mất mạng vì ngộ độc hải sản. Rồi anh gọi điện cho em, vì anh nghĩ rằng nếu đúng là do hải sản thì em cũng sẽ có cảm giác không ổn. Giả sử em không nghe điện thoại hay không nhấc máy, nhưng lúc đó em cảm thấy không khỏe, anh sẽ gọi ngay đến trung tâm cấp cứu 115 để họ đến nhà em ngay lập tức. Nhưng khi nghe giọng nói của em bình thường, anh không lo lắng nữa và đã yên tâm cúp máy. Cô gái hỏi: "Khi cảm thấy không khỏe, sao anh không nghĩ đến việc tự cứu mình trước tiên?" Chàng trai nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương và nói: "Dù có cấp bách đến đâu, anh cũng phải gọi cho em trước. Em biết mà, không thể coi thường ngộ độc thực phẩm. Thời gian chính là sinh mạng." Cô gái nhớ lại hôm đó.
Chàng trai chắc chắn rằng cô gái không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, đã loại bỏ khả năng cô bị ngộ độc thực phẩm, nên mới cúp máy. Đến lúc đó, anh mới tìm sự trợ giúp từ người qua đường hoặc gọi đến trung tâm cấp cứu 115. Nếu hôm đó họ thực sự bị ngộ độc, dù có cách nhau hàng dặm, chàng trai cũng sẽ đưa được nhân viên y tế đến với cô gái. Tuy nhiên, việc đó sẽ khiến anh mất 30 giây. Nói cách khác, trong ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, chàng trai có thể sẽ hy sinh 30 giây của mình cho cô gái. Hơn nữa, anh biết rõ 30 giây này có thể quyết định sự sống còn. Cô gái không thể nói thêm gì, cô chỉ im lặng. Chàng trai mỉm cười: “May mắn là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.” Anh chỉ vào vết thương trên bụng, mắt chớp tinh nghịch: “Đây là dấu tích của viêm ruột thừa cấp.” Cô gái không thể cười, mắt cô đã ướt.
Cô gái có phần ngạc nhiên hỏi: “Em khỏe, em đang ngủ mà, không phải anh nói là buổi sáng mới gọi điện lại sao?” Chàng trai dường như có điều gì không yên tâm, tiếp tục hỏi: “Em không sao chứ?” Cô gái thấy hơi buồn cười, sao anh chàng này lại dài dòng như vậy nhỉ, mặc dù cô biết anh rất quan tâm đến cô: “Tất nhiên là em không sao rồi, em ngủ rất ngon. Anh làm sao thế?” Chàng trai nói: “Anh muốn nói với em là anh đã đến nơi rồi, em không phải lo lắng, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh nhé.” Sau đó, anh chúc cô gái ngủ ngon rồi vội vàng cúp điện thoại. Cô gái cầm điện thoại trong tay, ngẩn người ra đúng 1 phút. Cô cảm thấy hôm nay chàng trai có điều gì đó khác thường. Nhưng khác thường ở điểm nào nhỉ? Cô chưa nghĩ ra ngay. Nửa tháng sau, chàng trai trở về. Anh vẫn phong độ, khỏe mạnh nhưng trên bụng có một vết sẹo. Cô gái hỏi: “Sao thế này anh?” Chàng trai đáp: “Không sao đâu em, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.” Cô gái lo lắng, tiếp tục truy hỏi không ngừng.
Có thể anh đã bị ngộ độc thực phẩm do ăn hải sản. Em biết đấy, ở thành phố biển nhỏ bé của chúng ta, hàng năm đều có người mất mạng vì ngộ độc hải sản. Rồi anh gọi điện cho em, vì anh nghĩ rằng nếu đúng là do hải sản thì em cũng sẽ có cảm giác không ổn. Giả sử em không nghe điện thoại hay không nhấc máy, nhưng lúc đó em cảm thấy không khỏe, anh sẽ gọi ngay đến trung tâm cấp cứu 115 để họ đến nhà em ngay lập tức. Nhưng khi nghe giọng nói của em bình thường, anh không lo lắng nữa và đã yên tâm cúp máy. Cô gái hỏi: "Khi cảm thấy không khỏe, sao anh không nghĩ đến việc tự cứu mình trước tiên?" Chàng trai nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương và nói: "Dù có cấp bách đến đâu, anh cũng phải gọi cho em trước. Em biết mà, không thể coi thường ngộ độc thực phẩm. Thời gian chính là sinh mạng." Cô gái nhớ lại hôm đó.
Chàng trai chắc chắn rằng cô gái không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, đã loại bỏ khả năng cô bị ngộ độc thực phẩm, nên mới cúp máy. Đến lúc đó, anh mới tìm sự trợ giúp từ người qua đường hoặc gọi đến trung tâm cấp cứu 115. Nếu hôm đó họ thực sự bị ngộ độc, dù có cách nhau hàng dặm, chàng trai cũng sẽ đưa được nhân viên y tế đến với cô gái. Tuy nhiên, việc đó sẽ khiến anh mất 30 giây. Nói cách khác, trong ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, chàng trai có thể sẽ hy sinh 30 giây của mình cho cô gái. Hơn nữa, anh biết rõ 30 giây này có thể quyết định sự sống còn. Cô gái không thể nói thêm gì, cô chỉ im lặng. Chàng trai mỉm cười: “May mắn là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.” Anh chỉ vào vết thương trên bụng, mắt chớp tinh nghịch: “Đây là dấu tích của viêm ruột thừa cấp.” Cô gái không thể cười, mắt cô đã ướt.