Ba phút
Mời quý vị nghe truyện ngắn "Ba phút" - một câu chuyện tình yêu của tác giả thông qua giọng đọc. Hãy ghé thăm trang web Nhất Truyện để nghe truyện này.
Ba Phút - Minh Nhật
Trong tập truyện ngắn "Ba Phút" của tác giả Minh Nhật, đưa ta vào câu chuyện của hai người bạn thân Gil và người kể chuyện. Một lần đang ngồi uống cafe, có một cậu bé ngồi bên cạnh liên tục cố tình làm phiền và quấy rối họ. Gil cuối cùng đã phát ngôn chỉ sau ba phút chịu đựng: "Cậu hãy xéo đi!". Cậu bé bị lùi bước và chạy đi. Gil đánh giá cao giá trị của một cuộc sống êm đềm và không muốn gây rắc rối với một nữa của nhân loại. Tuy nhiên, trên bàn cà phê, Gil để lại một phần tiền đủ cho người kể chuyện đi taxi về nhà với lời chia tay ngắn gọn: "Không cần gọi cho tớ nữa đâu."
Tuy câu chuyện ngắn nhưng lại chứa đựng nhiều cảm xúc và ý nghĩa. Qua cuộc hành trình của hai người bạn, chúng ta thấy được một trong những cách để giải quyết một tình huống khó xử mà không cần phải dùng đến bạo lực hay làm ồn ào.
Chúng ta có thể học từ Gil cách điềm tĩnh giải quyết một tình huống mâu thuẫn và trở thành một người tôn trọng người khác, không phải lúc nào cũng phải vội vàng đáp trả bằng cách quát mắng hay đánh nhau. Chỉ sau ba phút, Gil đã giải quyết được vấn đề và tránh được hậu quả có thể xảy ra, danh dự của cả hai người bạn cũng được bảo toàn.
Những thông điệp ý nghĩa như vậy luôn có thể rút ra từ các câu chuyện ngắn và là một phần quan trọng trong việc giáo dục chúng ta. Với những tác phẩm như "Ba Phút", chúng ta được đầy đủ các yếu tố của một câu chuyện tuy ngắn nhưng đem lại giá trị lớn.
Có một câu nói rất đúng với cuộc sống: "Đôi khi, ba phút có thể thay đổi cuộc đời của bạn". Tôi đã trải qua một trải nghiệm tương tự khi tôi đến một quán cà phê và gặp một người lạ. Tuy nhiên, chỉ trong vòng ba phút, chúng tôi đã kết thân và sau đó tôi đã nhận ra rằng chúng tôi đã trò chuyện với nhau trong ba giờ. Tôi đã được nghe câu chuyện về cuộc sống của người đó và tôi đã chia sẻ về cuộc sống của mình. Cuối cùng, chúng tôi đã trở thành bạn bè thân thiết. Tôi cũng có một người bạn thân là Gil, chúng tôi quen nhau từ khi tôi mới tới Hàn Quốc học. Tuy nhiên, dân Việt ở đây không phải là nhiều, nên Gil và tôi đã dễ dàng nối gót nhau. Gil là người Ý, với ngoại hình đẹp trai, tốt bụng và điềm tĩnh. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là Gil lại khá lăng nhăng, trong khoảng thời gian đầu, Gil đã chia tay với bốn cô bạn gái, và có nhiều cô gái khác xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy. Tuy nhiên, tôi càng trò chuyện nhiều với Gil thì tôi càng nhận ra điều đó, và càng cảm thấy bất ngờ. Tôi nhận thấy rằng những người lăng nhăng có thể chia tay và "yêu" nhiều người nhưng họ lại thiếu chung. Trong khi đó, những người ít quen biết, nói chuyện chưa nhiều nhưng cảm giác gần gũi hơn. Để kết thúc buổi nói chuyện của chúng tôi, tôi uống hết hot chocolate của mình, để lại tiền ở dưới cốc, và quyết định về nhà bằng taxi. Tôi nhận thấy rằng cuộc đời là một cuộc phiêu lưu vô tận, và những người bạn của chúng ta cũng vậy. Bạn có thể quen một người trong một phút, với một cuộc gặp ngẫu nhiên, và sau đó, bạn và người ấy có thể trở thành bạn bè thân thiết trong cả đời.
Gil – người bạn thoải mái và vô tư Gil là một người bạn tuyệt vời mà tôi đã có được trong cuộc sống này. Cậu ta là một người rất vô tư và thoải mái, không bao giờ tính toán cẩn thận, nhưng vẫn có thể sống tốt với những gì mình có. Dù cậu ta phải đi làm thêm như bao người khác, nhưng vẫn luôn biết cách sống thật tự do và đầy niềm vui. Thi thoảng, khi hết ca làm thêm, Gil lại đến nhà tôi và đưa tặng một chiếc bánh hay một ly nước sôi nóng hổi, rồi hai đứa ngồi tám chuyện với nhau, hoặc cùng nhau đi dạo một vòng quanh phố phường để hóng gió. Tôi cũng thường được Gil đưa về nhà trên chiếc xe giao pizza của cậu ta, rất vui vẻ và thoải mái. Tuy nhiên, giữa tôi và Gil luôn có một điểm xung đột. Đó chính là cái thói quen của cậu ta, lèo bèo và càu nhàu mỗi khi cậu ta vừa đá veo đi một cô nàng nào đó. Tôi cảm thấy rất bực mình với cách sống ấy của Gil, và đôi khi phải cằn nhằn và cáu giận với cậu ta. Tôi thật sự không thể chấp nhận cách ứng xử vô trách nhiệm và thiếu tính trung thực của Gil trong quan hệ tình cảm. Gil lại chẳng thể hiểu tại sao tôi lại quan tâm đến những chi tiết tầm phào, và thường chỉ cười và phẩy tay khi tôi càu nhàu với cậu ta. Theo Gil, thói quen của mình không ảnh hưởng gì đến tôi cả, vì tôi chỉ là một người bạn. Tuy nhiên, đối với tôi, một người bạn chu đáo và trung thực là điều rất quan trọng. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy may mắn khi có Gil bên cạnh mình, một người bạn vui vẻ và luôn đem lại tiếng cười cho tôi. Dù có những điểm xung đột nhỏ nhoi, tôi vẫn cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc khi có một người bạn đáng tin cậy và tuyệt vời như Gil.
Phòng rực lên một màu vàng khi những chiếc lá phong đang rụng hết xuống đất. Tôi ngồi đó, đang ăn một chiếc bánh táo thơm ngon và suy ngẫm về cuộc sống, những cuộc chiến đẫm máu ở Pakistan, thử hạt nhân của Triều Tiên, hay chỉ đơn giản là những tưởng tượng nhỏ nhặt trong đầu về những điều xung quanh cuộc sống. Lúc này tôi bất ngờ thấy cảnh tượng của Gil ở cuối hành lang của khối nhà 52. Tóc bạch kim của cậu ta luôn đặc biệt và không thể nhầm lẫn được. Tôi bỗng chốc bỏ bánh táo và nhìn chăm chú xuống đấy. Gil đã đi cùng với cô gái này được 3 tháng rồi, tôi tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng đột ngột lại nhận ra rằng mình đã lầm. Khuôn mặt của tôi đỏ bừng như nhân vật trong truyện tranh và tôi chạy lên lớp. Cả buổi sáng, tôi không nói một câu và giữ thái độ mafia, chỉ bực mình đẩy Gil một cái nhìn giận dữ để anh ta biết rằng tôi đang cầm giữ một căm hờn trong lòng. Gil đáp lại bằng một cái nhìn lạnh lùng, đôi mắt xanh sắc nét của anh ta như là không tỏ ra quan tâm với tôi. Cảm giác của tôi lúc này giống như một mớ bực tức khó chịu, nhưng đôi khi Gil lại khiến tôi phải chịu mất cảm giác. Tôi quyết định chuyển sang nhìn vào mẫu và bắt đầu vẽ hai con đáng yêu trên tờ giấy trước mặt.
Trong khi tôi đang diễn giải về hạnh phúc, sở thích, tật xấu và thói quen của chính mình, thì Gil bất ngờ nghiêng người lại gần và nói với tôi rằng, tôi quả là một người kỳ cục. Anh ta cho rằng tôi không có gì để quyến rũ và còn đưa ra ánh mắt thường thấy không tốt đối với tôi. Tôi cảm thấy khá bất bình trước những lời bình phẩm của anh ta. Anh ta nói tôi không có gì để kiêu ngạo bởi vì kiến thức và phong cách của tôi là hoàn toàn nông cạn và tẻ nhạt. Và anh ta còn muốn tặng tôi một chiếc gương vào sinh nhật tới. Tôi thực sự bị mất kiểm soát và cảm thấy rằng anh ta không đúng khi nói về tôi như vậy. Tôi tiếp tục đáp trả lại lời phán xét của anh ta và bày tỏ rằng tôi không để ý tới việc mình xấu xí hay thiếu cá tính, nhưng tôi không bao giờ đùa với tình cảm của người khác. Tôi không thể chấp nhận lời phàn nàn của anh ta về việc tôi chỉ biết hút vài cô gái vào và đẩy vài cô ra để rồi phớt lờ chuyện tình cảm. Và tôi bày tỏ rằng tôi sẽ tặng anh ta một chiếc nam châm vào sinh nhật của anh ta để anh ta có thể thỏa sức chơi đùa. Và điều mà tôi muốn nói, đó là khả năng hùng biện của tôi thật sự rất cao. Tôi cảm thấy rất tự hào về nó. Tôi biết rằng không có ai là hoàn hảo và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, tôi cũng không thể chấp nhận những lời bình phẩm sai lệch và không có tính xây dựng từ người khác về bản thân mình. Với những điều này, tôi cảm thấy mình đang bảo vệ bản thân mình và sự tự trọng của mình. Tôi không muốn để lời bình phẩm sai lệch của người khác làm ảnh hưởng đến cách nhìn về bản thân của mình. Và tôi sẵn sàng đối đầu để bảo vệ điều đó.
Ba phút đã trôi qua kể từ khi tôi nghe được câu chuyện của một người bạn về Gil, người mà tôi vừa mới cùng hát karaoke cùng vài ngày trước đó. Theo bạn của tôi, lần này Gil mới là người bị "sút", điều này khiến tôi khá bất ngờ vì trước đó tôi luôn cho rằng Gil là một người rất tự tin và hậu đậu. Tôi cảm thấy như muốn gọi điện để xin lỗi cho Gil vì đã làm phiền anh ta đến thế nhưng sau đó tôi nghĩ lại và nhận ra rằng việc quái gì phải xin lỗi trước khi chính Gil đã bùng nổ lên trước. Tết đã sắp đến rồi, và trong suốt thời gian chơi với nhau thân thiết, Gil và tôi thường đi chơi Tết cùng nhau. Tuy nhiên, ở Hàn Quốc không có nhiều công việc để làm trong dịp Tết nên chúng tôi thường đi ra ngoài, ăn bánh mỳ kim chi giá rẻ và hát karaoke. Trong một lần đi hát karaoke đó, tôi đã tìm thấy một số bài hát Việt, và tôi đã hát để xoa dịu nỗi nhớ nhà của mình, còn Gil thì hát để vui vẻ. Tôi đã dạy cho anh ta hát vài bài, nhưng bài hát mà Gil hát chuẩn nhất là "Điều cuối cùng chờ đợi" của Quang Dũng, một bài hát khó nhưng anh ta đã thuộc hết lời và hát rất hay. Tết đang đến rồi, nhưng ở xa nhà, mọi thứ thường chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi cảm thấy chán chường và không muốn làm gì cả. Thời gian đang trôi qua mà tôi vẫn chưa tìm được ý nghĩa trong cuộc sống của mình.
Tôi bước vào con ngỏ tối và ẩm ướt, ngập tràn nỗi sợ hãi và lo lắng. Trong cái ngõ này, tôi không biết chuyện gì có thể xảy ra. Cảm giác của tôi trở nên ngột ngạt và tôi bắt đầu suy nghĩ về những tình huống khó hiểu. Tôi nín thở loạng choạng bước về phía đầu ngõ, nơi có ánh sáng. Tiếng chân đằng sau tôi càng ngày càng gấp hơn, tôi cảm thấy đối tượng đang tiến tới gần hơn, tôi run rẩy đến độ không chạy được. Đột nhiên, có một người chạm vào vai tôi và tôi hét lên một tiếng hãi hùng rồi quay lại. Thật khó tin, là Gil! Gil cũng nhìn tôi kinh ngạc, nhưng khi nhìn vào nét mặt tôi, anh ấy hiểu tâm lý vừa rồi của tôi và cười phá, nói thản nhiên: – Tớ đã bảo cậu bao lần là không đi vào những con ngõ vắng và tối. Tôi gật đầu, thở mạnh và hỏi: – Cậu làm gì ở đây vậy? Gil nhìn tôi châm chọc và nói: – Chẳng phải cậu hay đến đây sao? Đừng có tưởng tớ không nhớ ra. Chúng ta đã chơi với nhau ba năm rồi mà! Sau khi nhắc lại câu tôi đã từng nói, Gil, như một chàng tiên, khoác vai tôi đi ra phía đường, cười thích thú: – Ăn thêm vài bát mỳ nữa đã! Rồi tớ muốn. Tôi cảm thấy bình yên hơn khi có Gil bên cạnh và cùng anh ta bước đi trên con đường đầy sáng tạo. Chúng ta đang cùng nhau tìm kiếm niềm vui và sự hài hòa trong cuộc sống.
Ba phút đã trôi qua, nhưng tôi vẫn chưa thể tìm thấy con đường đúng để tới đích. Tôi đang đi trên một con phố tấp nập, với hàng ngàn người đi lại cùng lúc, mỗi người đều có một mục đích riêng. Tôi thậm chí còn không có một mục tiêu rõ ràng, tôi chỉ đến đây để tìm một công việc mới và có thể tìm được một nơi an toàn để ở. Nhưng cuộc sống luôn có những bất ngờ, những trở ngại mà chúng ta phải vượt qua. Trong khi đang đi trên đường, tôi bỗng cảm thấy rất đói, nhưng lại không biết nên đi đâu để tìm một nơi ăn uống phù hợp. Tôi cố gắng nhìn xung quanh và tìm bất kỳ quán cà phê hay nhà hàng nào để dừng lại một chút, nhưng đều không có. Thật khó khăn khi không biết nên đến đâu để tìm ăn uống. Tôi cảm thấy mệt mỏi và thất vọng trước thử thách này. Cuộc sống đầy bất ổn và khó khăn này khiến tôi chùn bước. Tôi nhớ lại lời khuyên của một người bạn cũ: "Hãy luôn giữ niềm tin và sự kiên nhẫn, luôn cố gắng nỗ lực để vượt qua mọi khó khăn". Tôi quyết định đứng lại một chút, lấy lại sức và tiếp tục hành trình của mình. Cuối cùng, sau một hồi lang thang trên đường phố, tôi tình cờ phát hiện ra một quán cà phê nhỏ trên bờ sông. Đó là một nơi khá yên tĩnh và thoải mái, phù hợp cho tôi nghỉ ngơi và lấy lại sức. Tôi đi vào và đặt một ly cafe và một miếng bánh mì. Cảm giác ấm áp của ly cafe cùng hương vị thơm ngon của miếng bánh đã giúp tôi quên đi những khó khăn và mệt mỏi trên hành trình tìm ki
Hãy cùng lắng nghe truyện ngắn "Ba phút" - một câu chuyện tình yêu đầy cảm động của tác giả thông qua giọng đọc sống động. Người nghe có thể truy cập trang web NhatTruyen.one để thưởng thức truyện. Đây là một câu chuyện ngắn nhưng đầy tình cảm, kể về một cặp đôi trẻ yêu nhau và sự khắc khoải của họ khi phải chia tay vì những lý do bên ngoài. Tuy chỉ kéo dài trong ba phút nhưng truyện mang đến cho người nghe nhiều cảm xúc - từ nỗi buồn đau, tuyệt vọng cho đến hy vọng và lòng quyết tâm. Sự kết thúc của câu chuyện cũng để lại cho người nghe một bài học quý giá về tình yêu và sự trưởng thành. Hãy cùng đắm chìm trong câu chuyện đầy cảm xúc này!
Có một câu nói rất đúng với cuộc sống: "Đôi khi, ba phút có thể thay đổi cuộc đời của bạn". Tôi đã trải qua một trải nghiệm tương tự khi tôi đến một quán cà phê và gặp một người lạ. Tuy nhiên, chỉ trong vòng ba phút, chúng tôi đã kết thân và sau đó tôi đã nhận ra rằng chúng tôi đã trò chuyện với nhau trong ba giờ. Tôi đã được nghe câu chuyện về cuộc sống của người đó và tôi đã chia sẻ về cuộc sống của mình. Cuối cùng, chúng tôi đã trở thành bạn bè thân thiết. Tôi cũng có một người bạn thân là Gil, chúng tôi quen nhau từ khi tôi mới tới Hàn Quốc học. Tuy nhiên, dân Việt ở đây không phải là nhiều, nên Gil và tôi đã dễ dàng nối gót nhau. Gil là người Ý, với ngoại hình đẹp trai, tốt bụng và điềm tĩnh. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là Gil lại khá lăng nhăng, trong khoảng thời gian đầu, Gil đã chia tay với bốn cô bạn gái, và có nhiều cô gái khác xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy. Tuy nhiên, tôi càng trò chuyện nhiều với Gil thì tôi càng nhận ra điều đó, và càng cảm thấy bất ngờ. Tôi nhận thấy rằng những người lăng nhăng có thể chia tay và "yêu" nhiều người nhưng họ lại thiếu chung. Trong khi đó, những người ít quen biết, nói chuyện chưa nhiều nhưng cảm giác gần gũi hơn. Để kết thúc buổi nói chuyện của chúng tôi, tôi uống hết hot chocolate của mình, để lại tiền ở dưới cốc, và quyết định về nhà bằng taxi. Tôi nhận thấy rằng cuộc đời là một cuộc phiêu lưu vô tận, và những người bạn của chúng ta cũng vậy. Bạn có thể quen một người trong một phút, với một cuộc gặp ngẫu nhiên, và sau đó, bạn và người ấy có thể trở thành bạn bè thân thiết trong cả đời.
Gil – người bạn thoải mái và vô tư Gil là một người bạn tuyệt vời mà tôi đã có được trong cuộc sống này. Cậu ta là một người rất vô tư và thoải mái, không bao giờ tính toán cẩn thận, nhưng vẫn có thể sống tốt với những gì mình có. Dù cậu ta phải đi làm thêm như bao người khác, nhưng vẫn luôn biết cách sống thật tự do và đầy niềm vui. Thi thoảng, khi hết ca làm thêm, Gil lại đến nhà tôi và đưa tặng một chiếc bánh hay một ly nước sôi nóng hổi, rồi hai đứa ngồi tám chuyện với nhau, hoặc cùng nhau đi dạo một vòng quanh phố phường để hóng gió. Tôi cũng thường được Gil đưa về nhà trên chiếc xe giao pizza của cậu ta, rất vui vẻ và thoải mái. Tuy nhiên, giữa tôi và Gil luôn có một điểm xung đột. Đó chính là cái thói quen của cậu ta, lèo bèo và càu nhàu mỗi khi cậu ta vừa đá veo đi một cô nàng nào đó. Tôi cảm thấy rất bực mình với cách sống ấy của Gil, và đôi khi phải cằn nhằn và cáu giận với cậu ta. Tôi thật sự không thể chấp nhận cách ứng xử vô trách nhiệm và thiếu tính trung thực của Gil trong quan hệ tình cảm. Gil lại chẳng thể hiểu tại sao tôi lại quan tâm đến những chi tiết tầm phào, và thường chỉ cười và phẩy tay khi tôi càu nhàu với cậu ta. Theo Gil, thói quen của mình không ảnh hưởng gì đến tôi cả, vì tôi chỉ là một người bạn. Tuy nhiên, đối với tôi, một người bạn chu đáo và trung thực là điều rất quan trọng. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy may mắn khi có Gil bên cạnh mình, một người bạn vui vẻ và luôn đem lại tiếng cười cho tôi. Dù có những điểm xung đột nhỏ nhoi, tôi vẫn cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc khi có một người bạn đáng tin cậy và tuyệt vời như Gil.
Phòng rực lên một màu vàng khi những chiếc lá phong đang rụng hết xuống đất. Tôi ngồi đó, đang ăn một chiếc bánh táo thơm ngon và suy ngẫm về cuộc sống, những cuộc chiến đẫm máu ở Pakistan, thử hạt nhân của Triều Tiên, hay chỉ đơn giản là những tưởng tượng nhỏ nhặt trong đầu về những điều xung quanh cuộc sống. Lúc này tôi bất ngờ thấy cảnh tượng của Gil ở cuối hành lang của khối nhà 52. Tóc bạch kim của cậu ta luôn đặc biệt và không thể nhầm lẫn được. Tôi bỗng chốc bỏ bánh táo và nhìn chăm chú xuống đấy. Gil đã đi cùng với cô gái này được 3 tháng rồi, tôi tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng đột ngột lại nhận ra rằng mình đã lầm. Khuôn mặt của tôi đỏ bừng như nhân vật trong truyện tranh và tôi chạy lên lớp. Cả buổi sáng, tôi không nói một câu và giữ thái độ mafia, chỉ bực mình đẩy Gil một cái nhìn giận dữ để anh ta biết rằng tôi đang cầm giữ một căm hờn trong lòng. Gil đáp lại bằng một cái nhìn lạnh lùng, đôi mắt xanh sắc nét của anh ta như là không tỏ ra quan tâm với tôi. Cảm giác của tôi lúc này giống như một mớ bực tức khó chịu, nhưng đôi khi Gil lại khiến tôi phải chịu mất cảm giác. Tôi quyết định chuyển sang nhìn vào mẫu và bắt đầu vẽ hai con đáng yêu trên tờ giấy trước mặt.
Trong khi tôi đang diễn giải về hạnh phúc, sở thích, tật xấu và thói quen của chính mình, thì Gil bất ngờ nghiêng người lại gần và nói với tôi rằng, tôi quả là một người kỳ cục. Anh ta cho rằng tôi không có gì để quyến rũ và còn đưa ra ánh mắt thường thấy không tốt đối với tôi. Tôi cảm thấy khá bất bình trước những lời bình phẩm của anh ta. Anh ta nói tôi không có gì để kiêu ngạo bởi vì kiến thức và phong cách của tôi là hoàn toàn nông cạn và tẻ nhạt. Và anh ta còn muốn tặng tôi một chiếc gương vào sinh nhật tới. Tôi thực sự bị mất kiểm soát và cảm thấy rằng anh ta không đúng khi nói về tôi như vậy. Tôi tiếp tục đáp trả lại lời phán xét của anh ta và bày tỏ rằng tôi không để ý tới việc mình xấu xí hay thiếu cá tính, nhưng tôi không bao giờ đùa với tình cảm của người khác. Tôi không thể chấp nhận lời phàn nàn của anh ta về việc tôi chỉ biết hút vài cô gái vào và đẩy vài cô ra để rồi phớt lờ chuyện tình cảm. Và tôi bày tỏ rằng tôi sẽ tặng anh ta một chiếc nam châm vào sinh nhật của anh ta để anh ta có thể thỏa sức chơi đùa. Và điều mà tôi muốn nói, đó là khả năng hùng biện của tôi thật sự rất cao. Tôi cảm thấy rất tự hào về nó. Tôi biết rằng không có ai là hoàn hảo và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, tôi cũng không thể chấp nhận những lời bình phẩm sai lệch và không có tính xây dựng từ người khác về bản thân mình. Với những điều này, tôi cảm thấy mình đang bảo vệ bản thân mình và sự tự trọng của mình. Tôi không muốn để lời bình phẩm sai lệch của người khác làm ảnh hưởng đến cách nhìn về bản thân của mình. Và tôi sẵn sàng đối đầu để bảo vệ điều đó.
Ba phút đã trôi qua kể từ khi tôi nghe được câu chuyện của một người bạn về Gil, người mà tôi vừa mới cùng hát karaoke cùng vài ngày trước đó. Theo bạn của tôi, lần này Gil mới là người bị "sút", điều này khiến tôi khá bất ngờ vì trước đó tôi luôn cho rằng Gil là một người rất tự tin và hậu đậu. Tôi cảm thấy như muốn gọi điện để xin lỗi cho Gil vì đã làm phiền anh ta đến thế nhưng sau đó tôi nghĩ lại và nhận ra rằng việc quái gì phải xin lỗi trước khi chính Gil đã bùng nổ lên trước. Tết đã sắp đến rồi, và trong suốt thời gian chơi với nhau thân thiết, Gil và tôi thường đi chơi Tết cùng nhau. Tuy nhiên, ở Hàn Quốc không có nhiều công việc để làm trong dịp Tết nên chúng tôi thường đi ra ngoài, ăn bánh mỳ kim chi giá rẻ và hát karaoke. Trong một lần đi hát karaoke đó, tôi đã tìm thấy một số bài hát Việt, và tôi đã hát để xoa dịu nỗi nhớ nhà của mình, còn Gil thì hát để vui vẻ. Tôi đã dạy cho anh ta hát vài bài, nhưng bài hát mà Gil hát chuẩn nhất là "Điều cuối cùng chờ đợi" của Quang Dũng, một bài hát khó nhưng anh ta đã thuộc hết lời và hát rất hay. Tết đang đến rồi, nhưng ở xa nhà, mọi thứ thường chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi cảm thấy chán chường và không muốn làm gì cả. Thời gian đang trôi qua mà tôi vẫn chưa tìm được ý nghĩa trong cuộc sống của mình.
Tôi bước vào con ngỏ tối và ẩm ướt, ngập tràn nỗi sợ hãi và lo lắng. Trong cái ngõ này, tôi không biết chuyện gì có thể xảy ra. Cảm giác của tôi trở nên ngột ngạt và tôi bắt đầu suy nghĩ về những tình huống khó hiểu. Tôi nín thở loạng choạng bước về phía đầu ngõ, nơi có ánh sáng. Tiếng chân đằng sau tôi càng ngày càng gấp hơn, tôi cảm thấy đối tượng đang tiến tới gần hơn, tôi run rẩy đến độ không chạy được. Đột nhiên, có một người chạm vào vai tôi và tôi hét lên một tiếng hãi hùng rồi quay lại. Thật khó tin, là Gil! Gil cũng nhìn tôi kinh ngạc, nhưng khi nhìn vào nét mặt tôi, anh ấy hiểu tâm lý vừa rồi của tôi và cười phá, nói thản nhiên: – Tớ đã bảo cậu bao lần là không đi vào những con ngõ vắng và tối. Tôi gật đầu, thở mạnh và hỏi: – Cậu làm gì ở đây vậy? Gil nhìn tôi châm chọc và nói: – Chẳng phải cậu hay đến đây sao? Đừng có tưởng tớ không nhớ ra. Chúng ta đã chơi với nhau ba năm rồi mà! Sau khi nhắc lại câu tôi đã từng nói, Gil, như một chàng tiên, khoác vai tôi đi ra phía đường, cười thích thú: – Ăn thêm vài bát mỳ nữa đã! Rồi tớ muốn. Tôi cảm thấy bình yên hơn khi có Gil bên cạnh và cùng anh ta bước đi trên con đường đầy sáng tạo. Chúng ta đang cùng nhau tìm kiếm niềm vui và sự hài hòa trong cuộc sống.
Ba phút đã trôi qua, nhưng tôi vẫn chưa thể tìm thấy con đường đúng để tới đích. Tôi đang đi trên một con phố tấp nập, với hàng ngàn người đi lại cùng lúc, mỗi người đều có một mục đích riêng. Tôi thậm chí còn không có một mục tiêu rõ ràng, tôi chỉ đến đây để tìm một công việc mới và có thể tìm được một nơi an toàn để ở. Nhưng cuộc sống luôn có những bất ngờ, những trở ngại mà chúng ta phải vượt qua. Trong khi đang đi trên đường, tôi bỗng cảm thấy rất đói, nhưng lại không biết nên đi đâu để tìm một nơi ăn uống phù hợp. Tôi cố gắng nhìn xung quanh và tìm bất kỳ quán cà phê hay nhà hàng nào để dừng lại một chút, nhưng đều không có. Thật khó khăn khi không biết nên đến đâu để tìm ăn uống. Tôi cảm thấy mệt mỏi và thất vọng trước thử thách này. Cuộc sống đầy bất ổn và khó khăn này khiến tôi chùn bước. Tôi nhớ lại lời khuyên của một người bạn cũ: "Hãy luôn giữ niềm tin và sự kiên nhẫn, luôn cố gắng nỗ lực để vượt qua mọi khó khăn". Tôi quyết định đứng lại một chút, lấy lại sức và tiếp tục hành trình của mình. Cuối cùng, sau một hồi lang thang trên đường phố, tôi tình cờ phát hiện ra một quán cà phê nhỏ trên bờ sông. Đó là một nơi khá yên tĩnh và thoải mái, phù hợp cho tôi nghỉ ngơi và lấy lại sức. Tôi đi vào và đặt một ly cafe và một miếng bánh mì. Cảm giác ấm áp của ly cafe cùng hương vị thơm ngon của miếng bánh đã giúp tôi quên đi những khó khăn và mệt mỏi trên hành trình tìm ki
Hãy cùng lắng nghe truyện ngắn "Ba phút" - một câu chuyện tình yêu đầy cảm động của tác giả thông qua giọng đọc sống động. Người nghe có thể truy cập trang web NhatTruyen.one để thưởng thức truyện. Đây là một câu chuyện ngắn nhưng đầy tình cảm, kể về một cặp đôi trẻ yêu nhau và sự khắc khoải của họ khi phải chia tay vì những lý do bên ngoài. Tuy chỉ kéo dài trong ba phút nhưng truyện mang đến cho người nghe nhiều cảm xúc - từ nỗi buồn đau, tuyệt vọng cho đến hy vọng và lòng quyết tâm. Sự kết thúc của câu chuyện cũng để lại cho người nghe một bài học quý giá về tình yêu và sự trưởng thành. Hãy cùng đắm chìm trong câu chuyện đầy cảm xúc này!