Đầu Lâu Báo Oán

Mời các bạn nghe truyện ma Đầu Lâu Báo Oán - Tam Tang của tác giả thông qua giọng đọc. Bạn có thể nghe tại trang web Nhất Truyện - NhatTruyen.one.

Đầu Lâu Báo Oán

mạnh cường

Chưa cập nhật

9

0

Đầu Lâu Báo Oán - Tam Tang Thời gian đó là năm 1947, hai năm sau khi thực dân Pháp tái lập lại chế độ đô hộ ở Việt Nam. Các đảng phái đang rơi vào tình trạng hoạt động ngầm và những cuộc thanh toán lẫn nhau giữa các đảng phái cũng đã lắng dịu hơn so với năm 1945. Tuy nhiên, các cuộc truy lùng, giết hại lẫn nhau vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, chỉ giảm bớt hơn thôi. Trong tình trạng đó, các đội đặc nhiệm của chúng tôi cùng với các đảng phái khác (đặc biệt là Việt Minh) vẫn ngầm hoạt động, truy tìm các thành phần của nhau để tiêu diệt. Tại thời điểm đó, thủ đoạn đột nhập vào nhà, bắt kẻ tình nghi bỏ vào bao bố rồi đem thả trôi sông là phổ biến. Nhiều đảng viên của các đảng phái đã bị CS tiêu diệt bằng cách này, gọi là "mò tôm". Năm đó, tôi là một tổ trưởng trong một nhóm đặc nhiệm, nhận được một tin mật báo về địa chỉ của một tên đầu sỏ, tên gọi là Hai Đầu Đà, một trong những toán đặc nhiệm của CS tại nội thành Hà Nội. Căn nhà của hắn nằm ở khu Ô Cầu Giấy, cũng là cơ sở đầu tiên soạn thảo các kế hoạch hành động cho các toán đặc nhiệm của CS nội thành. Chúng tôi vô cùng mừng rỡ khi có cơ hội tiêu diệt tên đầu sỏ này. Tuy nhiên, nhiệm vụ không hề đơn giản. Sau một thời gian thăm dò và theo dõi kỹ càng, chúng tôi đã chuẩn bị kế hoạch cho cuộc tấn công. Một đêm tối, chúng tôi bất ngờ tấn công vào căn nhà của Hai Đầu Đà. Đây là một cuộc chiến khốc liệt, nhưng chúng tôi đã chiến thắng. Tên đầu sỏ này đã bị tiêu diệt, và đội của chúng tôi đã thu được nhiều thông tin quan trọng về các hoạt động của CS. Cuộc chiến đó như một bài học về sự tàn ác của chiến tranh, khi mà sự sống còn của một người có thể bị đặt lên bàn đánh đổi vì các mục đích chính trị. Tuy nhiên, đó là thực tế tàn khốc mà chúng tôi buộc phải đối mặt để bảo vệ quốc gia và đánh bại thực dân Pháp.
Tôi là một thám tử tư và được thuê để tìm kiếm một kẻ trốn tránh pháp luật tên là Hai Đầu Đà. Sau nhiều ngày điều tra, tôi đã có được thông tin rằng hắn đang trú ẩn tại một ngôi nhà ở khu vực ngoại ô thành phố. Tôi đã cùng với đồng nghiệp của mình đến đó để bắt giữ hắn. Tuy nhiên, khi đến đó chúng tôi chỉ thấy một người đàn bà và một đứa trẻ đang nằm ngủ. Theo mô tả của người dân địa phương, đó là vợ và con trai của Hai Đầu Đà. Tôi hỏi người đàn bà về chồng cô ta nhưng cô ta chỉ run rẩy và nói rằng chồng cô đã chết. Tôi cảm thấy nghi ngờ về câu trả lời đó vì không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy rằng chồng cô đã chết. Sau nhiều lần thẩm vấn, người đàn bà chỉ cho chúng tôi chỗ dấu một hộp sắt nhỏ bị chồng cô để lại và nơi an táng của hắn. Chúng tôi đã tìm thấy hộp sắt đó và nhận ra rằng nó chứa những tài liệu quan trọng của Hai Đầu Đà. Tuy nhiên, nơi an táng của hắn chỉ là một ngôi mộ vô danh và chúng tôi không thể xác định chính xác đó là hắn. Sau cùng, chúng tôi không thể đưa ra kết luận xác đáng về số phận của Hai Đầu Đà. Tôi cảm thấy rất tò mò và muốn tiếp tục điều tra, nhưng không thể làm nhiều vì không có đủ chứng cứ. Tôi vẫn còn nghi ngờ về câu trả lời của người đàn bà và không chắc chắn rằng kẻ trốn tránh này đã chết đúng như cô ta nói.
Tôi tin rằng ông Đầu Lâu Báo Oán đã qua đời. Ông ấy tự tử để kết thúc cuộc đời của mình, và đây chính là nội dung của cuốn hồi ký. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Cha tôi làm công nhân tại bến tàu, làm việc vất vả nhưng thu nhập lại rất thấp. Mỗi tháng sau khi trả tiền nhà và những khoản nợ khác, cha tôi chỉ còn lại một số tiền rất ít cho gia đình. Mẹ tôi phải làm người giúp việc cho một gia đình giàu ở Phố Hàng Đào để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Mặc dù gia đình tôi rất nghèo, nhưng cha mẹ tôi vẫn cố gắng để tôi được học tiếp lớp phổ thông ở trường tiểu học gần nhà. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối. Cha mẹ tôi chỉ mua cho tôi một bộ quần áo mới trong dịp Tết, còn những thứ khác đối với tôi là xa xỉ không thể nghĩ đến. Cuộc sống tạm ổn, nhưng đời sống của chúng tôi vẫn không bao giờ như mong muốn, dù đó là cuộc sống nghèo khó. Cha tôi mất đi do vì quá lao lực và không thể trả tiền thuốc hoặc điều trị chữa bệnh được. Khi bệnh trở nặng, ông từ từ qua đời trong căn nhà của chúng tôi. Sau khi cha tôi qua đời, cuộc sống của chúng tôi trở nên vất vả hơn. Mẹ tôi phải làm việc cả ngày để kiếm đủ tiền nuôi sống chúng tôi. Tôi phải bỏ học để làm thêm để giúp mẹ tôi. Tuy nhiên, số tiền kiếm được cũng không đủ để chúng tôi sống qua ngày. Chúng tôi phải nương tựa vào sự giúp đỡ từ những người trong xã hội. Sau một thời gian, tôi đã được tuyển vào làm việc tại một công ty. Cuộc sống của chúng tôi cải thiện hơn, nhưng mẹ tôi đã bị mắc bệnh và qua đời. Tôi cảm thấy rất cô đơn và tuyệt vọng khi không có ai ở bên cạnh. Tôi chăm sóc mẹ tôi trong những ngày cuối đời của bà, nhưng cảm giác tương lai mờ mịt và không rõ ràng. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi chẳng còn ai trong cuộc đời này để nương tựa. Tôi cố gắng học tập và làm việc chăm chỉ để hoàn thành giấc mơ của mình. Cuộc sống không dễ dàng nhưng tôi đã vượt qua được tất cả những khó khăn, tôi làm được những điều mình muốn và trở thành một người thành công. Tôi biết rằng cuộc đời không bao giờ dễ dàng. Nhưng với sự cố gắng và quyết tâm của chúng ta, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn để đạt được mục tiêu của mình. Hãy luôn quyết tâm và cố gắng hết sức, sẽ có ngày ta sẽ thấy được kết quả tuyệt vời.
Bố tôi đã mắc phải bệnh lao và để lại cho chúng tôi một mớ hỗn độn và nỗi đau sau cùng. Không đủ tiền để điều trị, mẹ tôi đã phải thuê người để chôn cất cha tôi ở nghĩa trang công cộng với chỉ một cái chiếu manh làm quan tài. Tôi khóc không ngừng trong cả tuần và cảm thấy oán hận đối với mọi người trong xã hội này. Tôi căm ghét những kẻ giàu có, những tên chủ bóc lột sức lao động của cha tôi. Tôi còn cảm thấy phẫn nộ đối với những viên chức nhà nước, những người đã đối xử tàn nhẫn với cha tôi, dù ông ta chỉ là một xác chết. Mẹ tôi không thể đương đầu với tất cả các khó khăn trong gia đình, vì vậy tôi đã phải bỏ học và đi đánh giày trên phố. Nhìn thấy những người ăn mặc sang trọng, ăn uống trong những nhà hàng lộng lẫy, tôi chỉ cảm thấy xót xa cho cuộc đời của những người nghèo như chúng tôi. Nhiều lần, sau khi tôi đã đánh giày cho họ xong, họ không trả tiền và còn dùng chân đá vào bụng tôi vài cú, đồng thời mắng chửi tôi như một kẻ vô dụng. Cuộc sống của tôi đã trở nên vô cùng khắc nghiệt trong cái nóng ẩm và khói bụi của khu phố xá này. Tôi luôn phải cố gắng để kiếm sống qua ngày. Tuy nhiên, những giây phút đau đớn mà tôi trải qua đã giúp tôi hiểu rõ hơn về giá trị của cuộc sống. Tôi biết rằng không ai có thể có được một cuộc sống hoàn hảo, và tôi cũng không hối tiếc về quá khứ. Tôi chỉ hy vọng rằng, trong tương lai, tôi sẽ tìm được con đường của mình và có thể đưa mẹ tôi ra khỏi cảnh nghèo khó này.
Tôi là một người con trai bình thường, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Bố tôi làm nghề phu khuân vác ở bến tàu, còn mẹ tôi là người nội trợ. Tôi không được đi học nhiều, chỉ học được đến lớp 3 thì bỏ học để giúp bố mẹ kiếm sống. Tuy vậy, tôi lại có một thú vui đó là đọc sách. Tôi đọc rất nhiều sách, từ sách giáo khoa đến các tác phẩm văn học, khoa học kỹ thuật... Tôi muốn học tập để có thể đổi đời, giúp bố mẹ khoẻ mạnh hơn. Nhưng điều đó không dễ dàng. Tôi không biết cách để tiếp cận với những kiến thức mới. Và rồi, tôi bắt đầu tham gia vào các hoạt động đòi hỏi công bằng, bảo vệ quyền lợi của người lao động. Tôi trở thành một trong những người đứng đầu của một tổ chức bí mật, nhằm bảo vệ quyền lợi của người lao động. Tôi cùng các đồng nghiệp của mình đã đứng lên đòi hỏi các chính sách cải cách, bảo vệ quyền lợi của người lao động. Tôi muốn cho mọi người biết rằng, không ai sinh ra đã đầy đủ kiến thức. Nhưng nếu chúng ta biết cách học tập và áp dụng kiến thức của mình vào thực tiễn, thì bạn hoàn toàn có thể thay đổi cuộc đời của mình. Hãy đứng lên, đấu tranh cho quyền lợi của mình và của các đồng nghiệp.
Anh ta, một người đàn ông mà tôi không biết tên, đã đưa tôi vào đảng "Việt Minh" một cách tiền thân. Tôi chỉ là một người công nhân đơn thuần trước đó, nhưng cuộc sống thật khắc nghiệt và đầy bất công đã khiến tôi trở thành một thành viên của đảng này. Tôi và anh ta đã tuyên truyền và lôi kéo đông đảo công nhân của khu vực chúng tôi, với hy vọng đưa họ vào đảng. Một ngày nọ, anh ta dẫn tôi đến gặp các cán bộ chỉ đạo của đảng. Họ đưa tôi vào biệt đội đặc nhiệm, nhiệm vụ của tôi là tìm kiếm và thủ tiêu các phần tử chống lại giai cấp công nhân, các thành phần tư bản địa chủ và nhiều thứ khác. Tôi không biết lý do họ đề cử tôi, nhưng có lẽ đó là do thành tích của tôi trước đây. Đó là tình trạng chung của đảng, không khuyến khích những người trong quá khứ bị đàn áp, nhưng sau đó lại tìm kiếm những người đó. Sau cuộc họp, tôi mới biết đó là đảng "Việt Minh", một đảng cộng sản trá hình lúc đó. Nhưng dù sao, tôi vẫn gia nhập đảng với lòng căm thù giai cấp bóc lột tôi. Ban đầu, tôi chỉ là thành viên thường của đảng, thực hiện các nhiệm vụ trong các khu vực địa phương. Chúng tôi có những người dân lương thiện, phu khuân vác, anh kéo xe và nhiều người khác. Thật sự, chúng tôi tổ chức những hoạt động này để che dấu mục đích với nhà cầm quyền và các đảng phái khác. Đêm về, chúng tôi lại họp bàn thảo về chiến lược và cập nhật thông tin về các thành phần ghi trong "sổ đen" của chúng tôi. Vì đảng còn yếu, phạm vi hoạt động chỉ nhắm vào một số thành phần đặc biệt. Tôi được giao nhiệm vụ thủ tiêu một số người đó. Tôi cũng không biết tương lai như thế nào, nhưng với tôi, đảng Việt Minh là một hy vọng, một kênh giải quyết những bất công trong cuộc sống của tôi. Tôi đang hy vọng bằng sự nỗ lực và cống hiến của mình, tôi và các đồng chí của mình sẽ đưa đảng này trở thành một điểm tựa cho những người dân bị bóc lột và bị chủ nghĩa tư bản đàn áp.
Đầu Lâu Báo Oán là một người đã trải qua nhiều khó khăn và gian nan trong cuộc đời. Ông đã từng là một đội trưởng trong một nhóm đặc nhiệm, được đánh giá cao về kỹ năng chiến đấu và sự dũng cảm. Tuy nhiên, một tai nạn xe cộ đã khiến người đội trưởng qua đời và ông được đề cử thay thế vị trí này. Với vai trò mới, ông đang nắm giữ quyền lực và có thể ra lệnh để hành quyết những kẻ mình muốn. Với quyền lực đó, ông đã giết chết nhiều kẻ thù của mình mà không cần quan tâm đến việc họ liên quan đến chính trị hay giai cấp. Sau đó, trong bối cảnh thế giới đang bị cuốn vào cuộc Đệ Nhị Thế Chiến ác liệt, Pháp đã thất bại tại Âu Châu và rút lui khỏi các thuộc địa. Trong lúc đó, Việt Minh đã lừa dối và kêu gọi các đảng phái mạnh khác đến tham gia quân chính phủ, để tăng cường thế lực cho bọn mình. Đồng thời, Việt Minh đã tiến hành tiêu diệt các đảng khác để chiếm trọn quyền lực và công lao. Ông được đảng phái bổ nhiệm làm Tư lệnh các đội đặc nhiệm trong nội thành Hà Nội, với nhiệm vụ tuyển thêm thành viên và bành trướng phạm vi hoạt động. Vì vậy, ông cùng với đội của mình đã tiêu diệt rất nhiều đảng viên của các đảng phái khác, để đảm bảo sự thống nhất và kiểm soát chính quyền. Tuy nhiên, việc giết chết người khác không phải là giải pháp tốt nhất để giải quyết bất kỳ vấn đề nào. Điều quan trọng là phải xem xét kỹ lưỡng và tìm ra những giải pháp hợp lý, tránh việc đưa ra những quyết định sai lầm gây tổn thương cho bản thân và cộng đồng.
Đầu lâu chúng tôi, những người đang hoạt động trong kháng chiến chống Pháp, thường xuyên phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm và áp lực tâm lý cao. Tuy nhiên, vào cuối năm 1946, chúng tôi đã có một trận thủ tiêu kẻ thù đặc biệt. Một đêm đầy giông bão, chúng tôi tiến công vào nhà của một đảng viên cao cấp của VNQDĐ. Sau một cuộc đột nhập hiểm hóc, chúng tôi đã bắt được kẻ thù và mang hắn ra bờ sông Hồng. Hắn không van xin hay cầu cứu gì mà chỉ lì lợm mà thôi. Tôi tức giận và suy nghĩ đến việc ném hắn xuống sông. Tuy nhiên, tôi đã quyết định mang hắn ra khỏi dòng nước, cầm mã tấu và đánh lia nhẹ vào đầu hắn. Để cảnh báo đồng đảng của hắn, tôi treo đầu hắn lên một cây sào. Trước khi về, tôi kiểm tra đầu hắn để đảm bảo rằng kẻ thù đã chết. Khi đèn pin rọi vào đầu hắn, tôi vô cùng sợ hãi vì thấy mắt và miệng hắn nhắm chặt lại và có vẻ như còn đau đớn. Tôi tưởng mình đang mắc hoa mắt nên liếc mắt khỏi đầu hắn và mở lại thì hắn lại trở về tình trạng bình thường. Tôi không thể tin nổi vào những gì mình thấy. Những giây phút đó khiến tôi rùng mình và tin rằng kẻ thù đang đe dọa tôi. Tuy nhiên, thêm vài giây nữa, tôi nhận ra rằng đó chỉ là một trường hợp hiếm gặp của cơ thể khi chết đi nhưng vẫn còn một số reo rắt và động tác. Tôi hài lòng với công việc của mình và bình tĩnh quay về nhà. Ba ngày sau, khi tôi đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng gáy của gà canh đầu. Cảm giác hạnh phúc và an ninh trong tôi tràn ngập. Tôi biết rằng việc thủ tiêu kẻ thù là cần thiết để bảo vệ đồng bào và giành chiến thắng. Và cũng như những trận đánh khác, thủ tiêu đối thủ cũng đòi hỏi sự can đảm và sự chịu đựng của con người.
Có một đêm, tôi bị ác mộng về một cái đầu lâu. Dù trong mơ, tôi vẫn cố gắng quật cây gậy vào nó nhưng nó luôn tránh tài tình. Tôi rất mệt mỏi nên đã ngồi xuống giường. Lúc đó, cái đầu lại bay tới gần và phun ra một hơi thở lạnh lùng. Tôi kinh hãi và thét lên. Vợ tôi thức giấc và hỏi tôi sao lại la hét như vậy. Tôi nói rằng tôi bị ác mộng về một cái đầu lâu. Kể từ đó, tôi luôn gặp những cơn ác mộng về cái đầu lâu đó. Tôi thức trắng đêm và cả ngày đi làm tôi mệt lử. Tôi đã té cả xuống sông và bị cai nghiện việc làm. Tôi phải uống thuốc ngủ để tìm giấc ngủ về đêm nhưng vẫn gặp ác mộng về cái đầu lâu. Tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn khi nhìn thấy nó trong mộng. Tôi đã bị ảnh hưởng tâm lý rất nặng vì ác mộng này. Thành ủy đã thấy tôi hốc hác và tạm nghỉ việc để tôi có time để điều trị tâm lý. Tôi thật sự muốn thoát khỏi những cơn ác mộng này và sống một cuộc sống bình thường như mọi người.
Tôi sống ở Hà Nội và một ngày nọ, tôi và con trai đã đến thăm sở thú. Tại đó, chúng tôi đã đến thăm chuồng khỉ. Con tôi chỉ về một con khỉ đang cười và nói rằng con đang nói chuyện với nó. Tuy nhiên, khi tôi nhìn kỹ hơn thì tôi đã thấy một cái đầu độc quyền trong chuồng. Đó là đầu của một thành viên của VNQDĐ đang cười và chùng xuống tôi. Con tôi bắt đầu sợ hãi và tôi đã cho nó ăn đậu phụng. Nhưng điều đáng sợ đã xảy ra. Con khỉ đã nắm lấy tay con tôi và nói "đền mạng cho tao". Tôi đã giật tay con tôi ra nhưng tay của nó cắt vào lưới sắt khiến cho nó chảy máu. Tôi đã đưa con trai về nhà và cố gắng để quên đi những ký ức đó bằng cách đưa cậu bé đến công viên. Tại đó, tôi đã mang theo một quả bóng và cố gắng để chơi cùng con trai để giải tỏa những tưởng niệm. Tuy nhiên, nó vẫn luôn hiện diện trong đầu tôi, một khủng hoảng chưa từng nào xảy ra trước đây.
Bị cái đầu oan nghiệt đòi nợ máu, tôi đã trải qua một trải nghiệm đáng sợ. Tôi còn nhớ rõ giờ phút đó, khi chiếc xe đâm trực diện vào tôi. Tôi bị mất ý thức và xuyên qua một thế giới khác. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện và chân tôi quấn băng trắng toát. Vợ và con tôi ngồi bên cạnh nhìn tôi với nỗi lo sợ trên khuôn mặt. Tôi biết chính mình đã trải qua một cơn nguy hiểm và may mắn là tôi không chết. Tôi không thể kể lại cho bất kỳ ai về những gì đã xảy ra với tôi, để không gây thêm sự lo lắng cho gia đình và bạn bè. Tôi yên lặng chịu đựng và đối mặt với nỗi sợ hãi trong đôi mắt của tôi. Khi tối đến, vợ và con tôi phải rời khỏi bệnh viện do luật của nhà thương không cho phép thân nhân ở lại đêm. Tôi nằm thao thức suốt đêm, với những suy nghĩ đầy lo lắng về tương lai. Ngày hôm sau, vợ và con tôi đến thăm tôi và mang thêm đồ vật cần thiết và thức ăn hoa quả. Tôi cảm thấy cảm động bởi tình yêu thương và quan tâm của gia đình tôi. Từ đó, tôi đưa ra quyết định sẽ ý tứ hơn và chú ý hơn đến sức khỏe của mình trong tương lai. Cuộc đời có rất nhiều thử thách và khó khăn, nhưng tôi tin rằng sẽ luôn có những người yêu thương và chăm sóc chúng ta, đồng hành cùng chúng ta trong mọi thời điểm khó khăn.
Bị kinh hoàng vì một sự việc kỳ lạ xảy ra trong phòng, anh chàng trong câu chuyện đã có trải nghiệm đáng sợ. Anh không thể tin vào điều mình đang nhìn thấy – một bóng đèn đang cười và phát ra âm thanh ghê rợn yêu cầu anh trả lại mạng sống cho nó. Dù đã cố gắng cho rằng đó chỉ là chuyện tưởng tượng, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi sự kinh hoàng và không dám ngủ một giấc suốt đêm. Anh đã cố gắng giải thích cho nhân viên y tế, nhưng họ chỉ thấy anh đang nói những điều kì quái và có vẻ như anh đang bị điên. Trong khi đó, bóng đèn vẫn đứng yên và cười cười như thể đang chờ đợi điều gì đó. Cảm giác sợ hãi và cô đơn như bong đèn đang lấy đi tinh thần của anh trong từng giây trôi qua. Không biết tới khi nào, nhưng anh chàng này đã trở thành nạn nhân của một sự việc ma quái và không thể thoát khỏi nó. Liệu anh sẽ có thể tìm được cách thoát khỏi sự kì quái đó hay không, chỉ có thời gian mới có thể trả lời câu hỏi đó.
Vì tôi đã bị tai nạn xe tông và ngã xuống đường nhựa, chính vì vậy đầu tôi có thể bị chấn thương. Tôi cố gắng lên tiếng giải thích cho bác sỹ nhưng đôi khi, không ai thật sự chú ý tôi. Cuối cùng, tôi bị đưa sang khu tâm thần. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của tôi, tôi biết rõ rằng tôi không bị điên cả. Chiều đến, vợ tôi đến thăm tôi và bất ngờ nhận thấy tôi đang nằm chung với những người khác tưởng như điên rồ. Tôi cố gắng giải thích cho vợ tôi rằng tôi chỉ bị đưa sang đây do bác sỹ nghĩ rằng tôi bị tổn thương sọ não. Tôi được vợ mang trái cây, thức ăn và nước ngọt "con cọp" của hãng BGI để ăn. Nhớ lại những thứ như vậy, tôi rất cảm kích. Tại nhà thương, trên trần nhà có một chiếc quạt trần cũ, chạy quay kẽo kẹt như bị khô dầu. Tuy nhiên, với tôi thì được có một chiếc quạt như thế thì cũng là phước lắm rồi. Khi tôi cố đưa mình vào giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ và âm thanh kẻo kẹt đến thê thảm của chiếc quạt trên trần. Tôi cố gắng bịt tai để không nghe thấy tiếng ồn, nhưng vô hiệu. Tiếng ồn vẫn như đang nói bên tai tôi. Tôi tự nhủ rằng không được mở mắt, nhưng có một lực lượng bí ẩn bắt tôi mở mắt. Cảm giác đó rất khó tả, nhưng nó làm tôi cảm thấy như một thứ gì đó đang theo dõi và đeo bám lấy tôi. Tôi đã cố gắng đưa những suy nghĩ này vào trong đầu mình, nhưng không thể nào loại bỏ được chúng.
Đầu Lâu Báo Oán Tôi đang nằm đó, đối diện với kẻ thù của mình. Cơ thể tôi đầy vết thương, những mảnh vỡ kính và đá đã cắm vào thịt tôi. Cơn đau trong người không thể tả thành lời. Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng. Ấy là một kẻ thù đến từ quá khứ của tôi, một kẻ thù mà bản thân tôi đã giết nhiều người vì hắn ta. Nay, hắn ta đã đến để trả thù tôi. “Mày muốn trả gì thì cứ nói! Mày theo ám ảnh tao lâu rồi, muốn trả gì thì cứ nói ra đi, tao nghe đây!”, tôi nói với hắn ta. “Mày hãy đền mạng mày cho tao!”, hắn ta trả lời. “Có giỏi thì hãy giết tao đi! Tao sẳn sàng đây!”, tôi nói tiếp. “Không! Chính tay mày giết tao! Tao muốn tự tay mày tự xử mày thôi!”, hắn ta yêu cầu. “Tao không tự giết tao!! Coi mày làm gì được tao đây!!”, tôi trả lời lại. Trong giây lát đó, tôi nhận ra rằng tôi đang bị ám ảnh bởi kẻ thù của mình. Đầu lâu của tôi bắt đầu biến đổi liên miên, từ kẻ đang làm trong phủ toàn quyền Pháp đến những đảng phái khác, từ những người tôi đã ra lệnh hạ sát vì thù oán riêng. Tôi cảm thấy các đầu lâu đó như con rắn độc, tấn công tôi bằng cách bay thẳng vào mặt tôi. Tôi né tránh chúng và cố gắng đẩy chúng ra khỏi tâm trí mình. Nhưng chúng vẫn lần lượt tấn công tôi, khiến tôi đau đớn không thể tả thành lời. Tôi la hét và chửi rủa các đầu lâu kia, nhưng không giúp gì được tình trạng của tôi. Thỉnh thoảng, một người tới thăm tôi và lắc đầu thương hại tình trạng của tôi. Tôi không thể chịu đựng nổi và đã mất ngủ sau cơn ảo giác này. Sự ám ảnh của kẻ thù đang giết chết tôi từng chút một, và tôi không biết làm thế nào để tránh nó. Đây là cơn ác mộng của tôi, con đường tội lỗi mà tôi đã đi qua. Tôi cảm thấy tội lỗi cho những hành động đã làm trái với đạo đức của mình. Tôi chỉ muốn có thể thay đổi quá khứ và sống một cuộc đời khác, không có bóng dáng của kẻ thù này.
Tôi là Đầu Lâu Báo Oán. Một ngày nọ, tôi nhận ra rằng tôi không thể kiểm soát được những hành động và lời nói của mình. Có lẽ tôi bị chi phối bởi những oan hồn ám ảnh. Sáng hôm sau, tôi bị chuyển vào phòng biệt cư, nơi dành cho những người bị điên nặng. Lý do là các nhân viên y tế lo sợ rằng tôi có thể gây hại đến các bệnh nhân khác xung quanh tôi. Chiều đến, vợ con tôi đến thăm tôi trong phòng. Khi nhìn thấy con trai mình, tôi không thể kìm nổi nước mắt. Tôi lo lắng cho tương lai của con trai mình. Có lẽ tương lai của nó sẽ giống như tôi - đói nghèo và bị coi là một kẻ điên. Tuy nhiên, chỉ khi gặp gỡ vợ con tôi, tôi mới có thể giữ được sự bình thản và kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình. Tôi không biết chính xác là tại sao, nhưng tôi tin rằng tình yêu thương đã giúp tôi chiến thắng những cơn ác mộng trong đầu mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau trong một thời gian ngắn và nhắc lại những kỷ niệm ấm áp của mình trong quá khứ. Sau khi ăn uống xong, vợ tôi thông báo rằng Thành uỷ không cấp tiền trợ cấp cho chúng tôi nữa. Tôi rất bất ngờ và hỏi cô ấy vì sao. Cô ấy trả lời rằng cô ấy đã hỏi anh Tư (một người bạn của chúng tôi) và anh ấy nói rằng Thành uỷ đã loại bỏ tôi khỏi chức vụ của mình và có người mới thay thế tôi. Họ cho rằng tôi chỉ là một kẻ điên vô dụng. Tôi thật im lặng và đau lòng khi nhận ra rằng mọi thứ đang đi xuống dốc và tôi đã mất hết tất cả. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo và cảm thấy rất thất vọng. Tuy nhiên, tôi vẫn tin rằng cuộc đời của tôi sẽ có những thăng trầm và tôi sẽ vượt qua được chúng.
Tôi muốn viết lại câu chuyện của mình, những gì đã xảy ra trong cuộc sống, những gì tôi đã làm và những gì tôi đã nghĩ. Quyết định của tôi đã được đưa ra và vợ và con tôi không cần phải lo lắng về một gánh nặng nữa. Những oan hồn kia không cần phải ám ảnh tôi nữa, tôi đã có quyết định của riêng mình. Tôi dành cả ngày để suy nghĩ và viết nhật ký của mình, để lưu giữ những kỷ niệm của cuộc đời. Chiều đến, tôi nhận được một tô cháo hành từ nhân viên trực và định múc một thìa cháo để ăn. Nhưng khi nhìn vào tô, nó trở thành một cái đầu lâu với miệng cắn chặt cái thìa của tôi. Cuộc sống của tôi đang trở nên mất niềm tin, mất hy vọng về một cuộc sống bình thường. Đêm tàn, những oan hồn vẫn quanh quẩn tôi, nhưng tôi đã không thèm để ý tới chúng nữa. Tôi không còn tránh hay né những cú phóng đến từ chúng. Vào nửa đêm, tôi đã đập vỡ cái chai nước ngọt con cọp và cầm một mảnh vỡ sắc trong tay phải. Tôi để cánh tay trái trên tấm khăn trải giường và định làm điều gì đó. Cuộc sống của tôi đang trở thành một cơn ác mộng. Tôi không biết tìm ra giải pháp nào để giải thoát mình khỏi những oan hồn này. Tôi mong muốn được sống một cuộc đời bình thường, không có gì khác biệt so với những người khác. Tôi cố gắng tìm kiếm giải pháp cho tình trạng của mình, nhưng tôi không biết nên làm gì nữa. Cuộc sống của tôi đang trở nên tăm tối hơn bao giờ hết.
"Đầu Lâu Báo Oán" là câu chuyện kinh dị về một người đàn ông tên là Đầu Lâu. Anh là một người đầy mưu mô, tàn nhẫn và luôn muốn tìm cách để báo thù. Một ngày, Đầu Lâu được bệnh và được nhập viện. Anh ta được đặt trong một phòng riêng biệt và bị chăm sóc bởi một y tá tên là Hương. Tuy nhiên, Đầu Lâu không biết rằng Hương chính là con gái của người mà anh ta đã hại chết cách đây nhiều năm. Hương quyết định trả thù Đầu Lâu bằng cách dùng chất độc để giết chết anh ta. Tuy nhiên, Đầu Lâu không chết, mà lại trở thành một bệnh nhân rối loạn tâm thần và tự mổ cổ tay mình. Người y tá phát hiện ra điều này vào buổi sáng hôm sau và báo cho gia đình của Đầu Lâu. Khi nhận được tin tức về cái chết của Đầu Lâu, người thân của anh ta rất sốc và buồn bã. Tuy nhiên, họ không biết rằng cái chết của Đầu Lâu là do Hương gây ra. Từ đó, Hương bị ám ảnh bởi tội lỗi của mình và nỗi oán hận của Đầu Lâu. Người ta thường nghe thấy tiếng Đầu Lâu la hét trong đêm và nhiều người tin rằng anh ta đã trở thành vong hồn và tiếp tục trả thù những kẻ đã gây hại cho mình. Câu chuyện "Đầu Lâu Báo Oán" là một lời cảnh báo về tội ác và hậu quả của nó. Nó cũng nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta không nên để cho lòng thù hận chi phối cuộc đời của mình, vì nó có thể dẫn đến các hậu quả đáng tiếc.