Ma Đói
Mời quý thính giả cùng đón nghe truyện ma "Ma đói" của tác giả qua giọng đọc. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Tôi tốt nghiệp Trường Sỹ quan Chiến tranh Chính trị Đà Lạt vào đầu mùa Thu năm 1973 với cấp bậc Thiếu úy. Sau đó, tôi được cử về đại đội 23 - chiến tranh chính trị, thuộc sư đoàn 23 BB. Trang trại của đại đội nằm sau lưng Tiểu khu Đắc Lắc và kế bên một nghĩa trang Quân Đội. Phía bên kia đường, đối diện với nghĩa trang là một xóm nhà dân thuộc khu Trần Hưng Đạo.
Đại đội của tôi gồm có 3 dãy nhà dài, được sử dụng làm các văn phòng và kho chứa các tài liệu. Chúng tạo hình chữ U với đáy hướng về nghĩa trang. Trong dãy nhà này có một gian được chia làm hai phòng cho các sỹ quan độc thân hoặc sỹ quan trực ngủ qua đêm. Cuối dãy là một căn nhà bếp nhỏ, dùng để phục vụ bữa ăn cho các sỹ quan và hạ sỹ quan độc thân của đại đội.
Tôi là sỹ quan độc thân duy nhất trong đơn vị, nên tôi có một căn phòng riêng cho mình. Về vấn đề ăn uống, thì không phải lo lắng bởi chúng tôi đã có nhà bếp và đủ thức ăn để tự phục vụ. Còn quần áo thì chỉ cần cuối tuần đưa ra tiệm giặt ủi, đồng nghĩa với việc chúng tôi đã không lo lắng quá nhiều về việc giặt ủi đồ đạc của mình.
Vào cuối tuần, tôi thường rong chơi ra phố uống cà phê hoặc ghé vào rạp Thăng Long để xem các bộ phim. Tuy thành phố Ban Mê Thuột nhỏ, nhưng với việc đi vòng vòng chừng nửa tiếng là có thể tìm được nhà rạp để xem. Trong thị trấn này, có năm rạp hát cả, tuy nhiên tôi rất thích xem phim tại Rạp Thăng Long, bởi vì ở đó, tôi có thể tìm thấy các bộ phim của Mỹ hoặc Pháp, còn các rạp khác thường chỉ chiếu các bộ phim kiếm hiệp Hồng Kông.
Trong đại đội của tôi, tôi luôn tự hào về cương vị sỹ quan của mình, và những trải nghiệm khó quên đã giúp tôi tìm thấy sự kiên nhẫn, sự tự tin và sự trưởng thành.
Tôi sinh ra tại Ma Đói, sau giờ tan trường. Dù Ban Mê Thuột và Pleiku cách xa nhau hơn trăm cây số, nhưng hai thành phố này gần giống như nhau. Cả hai đều nhỏ bé, có sương mù và gió mát. Tôi cũng từng nghe bài hát của Phạm Duy về em gái Pleiku với má đỏ môi hồng và nghĩ rằng nó cũng có thể dựa trên cá tính của những người dân ở vùng đất "Buồn Muôn Thủa" này. Khi tôi mới về đơn vị, tôi phải lo lắng về các thủ tục giấy tờ, dọn dẹp nơi ăn uống và nơi ngủ. Sau đó, tôi phải nhậu với các sỹ quan để làm quen với họ. Tôi rất mệt mỏi và đêm về chỉ muốn ngủ. Tuy nhiên, loạt sự kiện kỳ lạ bất ngờ xảy ra vào tuần sau, gây cho tôi sự chú ý. Một đêm trưa, lúc 12 giờ, bầu trời đã đêm tối đen. Gió thổi với cái lạnh cao nguyên xuyên qua các kẻ hở của vách tường. Tôi co rúm người trong chiếc chăn nhà binh. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng reo hò, tiếng đánh nhau hòa lẫn với tiếng gió phía sau dãy nhà. Tôi tự hỏi liệu ai đó lại đánh chửi nhau vào giờ này. Tôi tò mò mở cửa bước ra xem. Ngoài trời vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và ánh sáng của mấy con đom đóm lập lòe đó đây. Tôi bước tới vọng gác trước cổng, hỏi người lính canh: - Anh có nghe thấy gì không? - Không, tôi không nghe thấy gì cả. Tôi quay về phòng ngủ. Tôi không thể nào hiểu được những gì đã xảy ra và cứ nghi ngờ suốt đêm. Sau đó, tôi đã thấy những việc kỳ lạ khác đã xảy ra nhiều lần nữa. Từ đó, tôi đã bắt đầu hứng thú với các sự kiện siêu nhiên này và tìm hiểu thêm về vùng đất mới mẻ và kì lạ này.
trong nhiễu nhương ngôn ngữ, tôi hỏi bà về sự việc ở nghĩa trang. Ban đầu, bà chỉ lắc đầu và không trả lời gì cả. Tuy nhiên, khi tôi nhấn mạnh rằng tôi thực sự muốn biết và mong muốn được giúp đỡ, bà mở miệng nói lên một câu chuyện khá bí ẩn. Bà kể rằng chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi, cách đây gần 50 năm. Tại thời điểm đó, khu vực nghĩa trang vẫn còn rất hoang sơ và đầy rẫy với những bia mộ cũ kỹ, mọc rải rác trên đất trống. Một đêm, khi trời tối đen như mực và không có ai ngoài mấy người đội quân gác chốt thì đã xảy ra sự việc kỳ lạ đó. Có người đã nghe thấy những tiếng đất rung lên mạnh mẽ, sau đó là tiếng đàn dương cầm và tiếng hát nữ hoàng khoác giáp Hậu Lê. Theo những người chứng kiến cho hay, tiếng hát trong đêm đó rất lớn và sống động, giống như nữ hoàng thật sự đang hát và những giai điệu đó tràn ngập khắp nghĩa trang. Những người lính trong đội đã sợ hãi và chạy đi, không muốn ở lại trong khi những âm thanh đó vẫn còn vang vọng. Tôi nghe bà kể, cảm thấy cảm xúc giao động trong tâm trí. Tất nhiên, tôi không thể tin được vào những câu chuyện vô căn cứ này, nhưng đôi khi lòng tôi lại có cảm giác rằng những sự việc kỳ lạ như thế này có thể có thật. Có rất nhiều điều chúng ta không hiểu biết trong thế giới này và có những điều chúng ta không thể giải thích bằng logic hay khoa học. Sau khi hoàn tất công việc và trở về căn phòng của mình, tôi quyết định để lại những suy nghĩ đó trong đầu. Bất kể thế giới có nhiều điều kỳ lạ đến cỡ nào, tôi vẫn có thể tiếp tục sống và làm việc. Tuy nhiên, câu chuyện về sự việc ở nghĩa trang vẫn còn lưu lại trong tâm trí tôi, tạo ra một dấu chấm hỏi vô cùng lớn.
Một truyện kể về sự việc kinh hoàng xảy ra tại thị xã Ban Mê Thuột vào đêm 30 Tết năm 1968, khi Việt Minh tấn công và chiếm đóng nhiều căn cứ quân sự và hành chính trong khu vực. Mặc dù hầu hết các lính đã lui về phép Tết, nhưng một số lính vẫn ở lại để chiến đấu và đẩy lui cuộc tấn công của địch. Tuy nhiên, sau khi chiến đấu kết thúc, bọn VC đã để lại hàng nghìn xác chết quanh vòng rào các căn cứ quân sự, gây ra sự kinh hoàng và ghê rợn cho người dân địa phương. Sau đó, một ngôi mộ tập thể được xây dựng để chôn cất các xác chết này. Tuy nhiên, ngôi mộ này lại bị đặt ngay bên cạnh trại lính của Thiếu Úy, gây ra sự phiền toái và quấy rối cho dân chúng sống dọc theo nghĩa địa. Thỉnh thoảng, vào những đêm tối, có vài người ăn mặc rách rưới ghé thăm và xin được vào trại để tránh bị quấy rối bởi các linh hồn ma quái. Điều này gây ra nhiều tranh cãi và sự bất mãn từ phía dân chúng, khi họ phải sống gần những xác chết và cảm thấy sợ hãi về việc bị quấy rối bởi các linh hồn ma ám. Việc đặt trại lính ngay trên nơi chôn cất này đã làm cho cuộc sống của dân chúng địa phương trở nên khó khăn và ám ảnh.
Truyện ma "Ma Đói" kể về một khu vực nông thôn, nơi mà bọn ma càng ngày càng trở nên hung hãn và khiến cho bà con trong khu vực cảm thấy lo sợ. Họ thường xuyên phải đối mặt với những tấn công của bọn ma đói vào ban đêm. Bà con đã mời thầy cúng về để giúp họ đuổi đi bọn ma đói bằng cách lấy nước phép rước qua nhà trước khi đi ngủ. Tuy nhiên, những người nhẹ dạ và sống gần khu vực đó vẫn thường nghe thấy tiếng la hét và đánh nhau vào những đêm tối trời. Có lẽ đó là những hồn ma của các anh lính chiến đấu đã chết trong cuộc chiến chống lại bọn ma đói và bây giờ đang lang thang tìm kiếm sự im ắng trong đêm. Người kể chuyện là một tùy viên trong trại quân đội, người cũng đã trải qua những trải nghiệm bất thường vào những đêm trực tại khu vực đó. Anh đã quyết định thuê một căn nhà nhỏ gần đó để tránh xa chúng và chỉ trở về trại vào những đêm trực mà thôi. Anh còn tiết lộ rằng, họ đã có thông tin về sự tồn tại của những hồn ma này nhưng không dám bày tỏ với người mới về vì sợ họ sẽ hoang mang và có thể bỏ trốn khỏi trại. Chính những câu chuyện đáng sợ này đã gây ra nhiều ảnh hưởng đến tâm lý của người dân trong khu vực và khiến họ cảm thấy lo sợ và hoang mang. Câu chuyện Ma Đói không chỉ là một câu chuyện ma quen thuộc mà còn là một lời cảnh báo về sự bất an và kỳ lạ của thế giới bí ẩn này.
Tôi sinh ra tại Ma Đói, sau giờ tan trường. Dù Ban Mê Thuột và Pleiku cách xa nhau hơn trăm cây số, nhưng hai thành phố này gần giống như nhau. Cả hai đều nhỏ bé, có sương mù và gió mát. Tôi cũng từng nghe bài hát của Phạm Duy về em gái Pleiku với má đỏ môi hồng và nghĩ rằng nó cũng có thể dựa trên cá tính của những người dân ở vùng đất "Buồn Muôn Thủa" này. Khi tôi mới về đơn vị, tôi phải lo lắng về các thủ tục giấy tờ, dọn dẹp nơi ăn uống và nơi ngủ. Sau đó, tôi phải nhậu với các sỹ quan để làm quen với họ. Tôi rất mệt mỏi và đêm về chỉ muốn ngủ. Tuy nhiên, loạt sự kiện kỳ lạ bất ngờ xảy ra vào tuần sau, gây cho tôi sự chú ý. Một đêm trưa, lúc 12 giờ, bầu trời đã đêm tối đen. Gió thổi với cái lạnh cao nguyên xuyên qua các kẻ hở của vách tường. Tôi co rúm người trong chiếc chăn nhà binh. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng reo hò, tiếng đánh nhau hòa lẫn với tiếng gió phía sau dãy nhà. Tôi tự hỏi liệu ai đó lại đánh chửi nhau vào giờ này. Tôi tò mò mở cửa bước ra xem. Ngoài trời vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và ánh sáng của mấy con đom đóm lập lòe đó đây. Tôi bước tới vọng gác trước cổng, hỏi người lính canh: - Anh có nghe thấy gì không? - Không, tôi không nghe thấy gì cả. Tôi quay về phòng ngủ. Tôi không thể nào hiểu được những gì đã xảy ra và cứ nghi ngờ suốt đêm. Sau đó, tôi đã thấy những việc kỳ lạ khác đã xảy ra nhiều lần nữa. Từ đó, tôi đã bắt đầu hứng thú với các sự kiện siêu nhiên này và tìm hiểu thêm về vùng đất mới mẻ và kì lạ này.
trong nhiễu nhương ngôn ngữ, tôi hỏi bà về sự việc ở nghĩa trang. Ban đầu, bà chỉ lắc đầu và không trả lời gì cả. Tuy nhiên, khi tôi nhấn mạnh rằng tôi thực sự muốn biết và mong muốn được giúp đỡ, bà mở miệng nói lên một câu chuyện khá bí ẩn. Bà kể rằng chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi, cách đây gần 50 năm. Tại thời điểm đó, khu vực nghĩa trang vẫn còn rất hoang sơ và đầy rẫy với những bia mộ cũ kỹ, mọc rải rác trên đất trống. Một đêm, khi trời tối đen như mực và không có ai ngoài mấy người đội quân gác chốt thì đã xảy ra sự việc kỳ lạ đó. Có người đã nghe thấy những tiếng đất rung lên mạnh mẽ, sau đó là tiếng đàn dương cầm và tiếng hát nữ hoàng khoác giáp Hậu Lê. Theo những người chứng kiến cho hay, tiếng hát trong đêm đó rất lớn và sống động, giống như nữ hoàng thật sự đang hát và những giai điệu đó tràn ngập khắp nghĩa trang. Những người lính trong đội đã sợ hãi và chạy đi, không muốn ở lại trong khi những âm thanh đó vẫn còn vang vọng. Tôi nghe bà kể, cảm thấy cảm xúc giao động trong tâm trí. Tất nhiên, tôi không thể tin được vào những câu chuyện vô căn cứ này, nhưng đôi khi lòng tôi lại có cảm giác rằng những sự việc kỳ lạ như thế này có thể có thật. Có rất nhiều điều chúng ta không hiểu biết trong thế giới này và có những điều chúng ta không thể giải thích bằng logic hay khoa học. Sau khi hoàn tất công việc và trở về căn phòng của mình, tôi quyết định để lại những suy nghĩ đó trong đầu. Bất kể thế giới có nhiều điều kỳ lạ đến cỡ nào, tôi vẫn có thể tiếp tục sống và làm việc. Tuy nhiên, câu chuyện về sự việc ở nghĩa trang vẫn còn lưu lại trong tâm trí tôi, tạo ra một dấu chấm hỏi vô cùng lớn.
Một truyện kể về sự việc kinh hoàng xảy ra tại thị xã Ban Mê Thuột vào đêm 30 Tết năm 1968, khi Việt Minh tấn công và chiếm đóng nhiều căn cứ quân sự và hành chính trong khu vực. Mặc dù hầu hết các lính đã lui về phép Tết, nhưng một số lính vẫn ở lại để chiến đấu và đẩy lui cuộc tấn công của địch. Tuy nhiên, sau khi chiến đấu kết thúc, bọn VC đã để lại hàng nghìn xác chết quanh vòng rào các căn cứ quân sự, gây ra sự kinh hoàng và ghê rợn cho người dân địa phương. Sau đó, một ngôi mộ tập thể được xây dựng để chôn cất các xác chết này. Tuy nhiên, ngôi mộ này lại bị đặt ngay bên cạnh trại lính của Thiếu Úy, gây ra sự phiền toái và quấy rối cho dân chúng sống dọc theo nghĩa địa. Thỉnh thoảng, vào những đêm tối, có vài người ăn mặc rách rưới ghé thăm và xin được vào trại để tránh bị quấy rối bởi các linh hồn ma quái. Điều này gây ra nhiều tranh cãi và sự bất mãn từ phía dân chúng, khi họ phải sống gần những xác chết và cảm thấy sợ hãi về việc bị quấy rối bởi các linh hồn ma ám. Việc đặt trại lính ngay trên nơi chôn cất này đã làm cho cuộc sống của dân chúng địa phương trở nên khó khăn và ám ảnh.
Truyện ma "Ma Đói" kể về một khu vực nông thôn, nơi mà bọn ma càng ngày càng trở nên hung hãn và khiến cho bà con trong khu vực cảm thấy lo sợ. Họ thường xuyên phải đối mặt với những tấn công của bọn ma đói vào ban đêm. Bà con đã mời thầy cúng về để giúp họ đuổi đi bọn ma đói bằng cách lấy nước phép rước qua nhà trước khi đi ngủ. Tuy nhiên, những người nhẹ dạ và sống gần khu vực đó vẫn thường nghe thấy tiếng la hét và đánh nhau vào những đêm tối trời. Có lẽ đó là những hồn ma của các anh lính chiến đấu đã chết trong cuộc chiến chống lại bọn ma đói và bây giờ đang lang thang tìm kiếm sự im ắng trong đêm. Người kể chuyện là một tùy viên trong trại quân đội, người cũng đã trải qua những trải nghiệm bất thường vào những đêm trực tại khu vực đó. Anh đã quyết định thuê một căn nhà nhỏ gần đó để tránh xa chúng và chỉ trở về trại vào những đêm trực mà thôi. Anh còn tiết lộ rằng, họ đã có thông tin về sự tồn tại của những hồn ma này nhưng không dám bày tỏ với người mới về vì sợ họ sẽ hoang mang và có thể bỏ trốn khỏi trại. Chính những câu chuyện đáng sợ này đã gây ra nhiều ảnh hưởng đến tâm lý của người dân trong khu vực và khiến họ cảm thấy lo sợ và hoang mang. Câu chuyện Ma Đói không chỉ là một câu chuyện ma quen thuộc mà còn là một lời cảnh báo về sự bất an và kỳ lạ của thế giới bí ẩn này.