Ma đói
Mời quý thính giả cùng lắng nghe truyện ma "Ma Đói" của tác giả Tam Tang qua giọng đọc của Mạnh Cường. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.

Tôi tốt nghiệp từ trường Sỹ Quan Chiến tranh Chính trị Đà Lạt vào đầu mùa Thu năm 73 với cấp bậc Thiếu Úy. Sau đó, tôi được cử về đại đội 23 - chiến tranh chính trị, thuộc sư đoàn 23 BB. Trang trại của đại đội nằm sau Tiểu Khu Đắc Lắc và cạnh một nghĩa trang Quân Đội. Đối diện với nghĩa trang là một khu dân cư thuộc khu Trần Hưng Đạo. Trại của tôi có 3 dãy nhà dài dùng làm văn phòng và kho chứa tài liệu, tạo thành hình chữ U với đáy hướng về nghĩa trang. Trong dãy nhà này có một gian được chia thành hai buồng dành cho các sỹ quan độc thân hoặc sỹ quan trực ngủ qua đêm. Cuối dãy là một nhà bếp nhỏ phục vụ cho các sỹ quan và hạ sỹ quan độc thân của đại đội. Tôi là sỹ quan độc thân duy nhất trong đơn vị, vì vậy tôi chiếm một căn phòng cho riêng mình. Cơm nước đã có nhà bếp lo liệu; quần áo thì tôi gửi ra tiệm giặt ủi vào cuối tuần. Cuối tuần, tôi thường lang thang ra phố uống cà phê và ghé rạp Thăng Long để xem phim. Thành phố Ban Mê Thuột nhỏ lắm, đi vòng quanh chỉ mất khoảng nửa tiếng là quay lại chỗ khởi hành. Có năm rạp hát, nhưng tôi thích xem phim ở rạp Thăng Long vì ở đó thường chiếu phim của Mỹ hoặc Pháp, trong khi các rạp khác chỉ chiếu phim kiếm hiệp Hồng Kông mà tôi không thích. Nghe từ trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Học sinh sau giờ tan trường. Dù Ban Mê Thuột và Pleiku cách nhau hơn trăm cây số, nhưng hai thành phố này khá giống nhau, đều nhỏ bé, có sương mù và gió lạnh. Tôi thấy bài hát của Phạm Duy về cô gái Pleiku với má đỏ môi hồng cũng có thể áp dụng cho vùng đất "Buồn Muôn Thủa" này. Những ngày đầu mới về đơn vị, tôi phải lo các thủ tục giấy tờ, dọn dẹp chỗ ăn chỗ ngủ, rồi lại phải nhậu vài chầu với các sĩ quan đàn anh trong đơn vị. Tôi mệt nhoài, đêm về ngủ như chết. Tuần sau, khi mọi việc đã ổn định thì những sự việc lạ bắt đầu xảy ra, thu hút sự chú ý của tôi. Vào nửa đêm ngày 30, trời tối đen. Gió thổi thì thào mang theo cái lạnh cao nguyên xuyên qua các kẽ hở của vách ván vào tận trong phòng. Tôi co rúm người trong chiếc chăn quân đội. Bỗng tôi nghe tiếng reo hò, tiếng đánh nhau hòa lẫn với tiếng gió phía sau dãy nhà. Tôi tự hỏi sao ai lại đánh chửi nhau vào giờ này. Tôi hiếu kỳ mở cửa bước ra xem. Ngoài trời vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và ánh sáng của mấy con đom đóm lập lòe. Tôi bước tới vọng gác trước cổng hỏi người lính canh: - Anh có nghe thấy gì không? - Không. Không có gì xảy ra cả. Tôi trở về phòng.
Tiếng chửi bới và tiếng đánh nhau vang lên sau nhà. Tôi xuống giường, ghé mắt qua khe hở trên vách nhìn về phía nghĩa địa, nhưng không thấy ai cả. Âm thanh cũng đã ngừng lại. Chỉ có một con cú mèo đậu trên đỉnh tháp "Tổ Quốc Ghi Ơn" và vài con đom đóm bay lượn trên những ngọn cỏ bông lau ven rào nghĩa trang. Tôi không nghĩ mình nghe nhầm hay tưởng tượng. Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy. Tôi đợi một chút nhưng không có gì xảy ra nữa. Quay lại giường, tôi trằn trọc suy nghĩ về điều này và tự nhủ phải tìm hiểu cho ra lẽ. Sáng hôm sau, tôi hỏi một sỹ quan trong đại đội về việc này. Anh ta có vẻ biến sắc nhưng cố gắng đổi giọng: - Không có chuyện đó đâu. Sau đó, anh ta chuyển sang chuyện khác. Điều đó chỉ khiến tôi thêm nghi ngờ. Tôi hỏi một vài người lính khác, họ cũng chỉ lảng tránh và chuyển sang đề tài khác. Hình như mọi người đều cố tránh nhắc đến sự kiện này. Không hài lòng với câu trả lời từ đồng đội, tôi quyết định hỏi những người dân xung quanh. Cuối tuần đó, khi mang quần áo đi giặt, tôi bắt chuyện với bà chủ tiệm. Bà khoảng 40 tuổi, người Quảng nên giọng nói hơi khó nghe, nhưng tôi hiểu hết những gì bà nói. Khi nghe tôi hỏi về sự việc, bà...
Ui, kể cho ông nghe về chuyện này nhé. "Chuyện này bắt đầu từ năm 68. Vào đêm 30 Tết năm đó, Việt Minh đã tấn công vào thị xã Ban Mê Thuột, họ đã tổng tấn công vào hầu hết các căn cứ quân sự và hành chính trong khu vực. Từ phi trường Phụng Dực cho đến bộ chỉ huy trung đoàn 45 tại cây số 5, bộ chỉ huy sư đoàn 23, tiểu khu Đắc Lắc, Tòa Hành Chánh tỉnh, và cả kho đạn Mai Hắc Đế nữa. Dù hầu hết lính đã đi phép Tết, nhưng những người còn lại vẫn chiến đấu rất dũng cảm. Họ đã đẩy lùi mọi cuộc tấn công của VC vào các căn cứ của họ. Vài tuần sau khi kết thúc cuộc chiến, bọn VC để lại hàng ngàn xác chết quanh các căn cứ quân sự. Những xác chết thối rữa thật ghê tởm. Lính công binh phải dùng xe ủi để đào hố lớn làm mồ chôn tập thể cho các xác chết này. Tôi biết vài chỗ như một ở Trung Tâm Tình Thương, một ở trại Mai Hắc Đế, và một chỗ bên cạnh nghĩa trang quân đội. Tôi không hiểu mấy ông lớn nghĩ sao mà lại cho dựng trại lính ngay trên cái mồ tập thể đó. Tôi nói về cái trại của ông đó, ông Thiếu Úy à. Kể từ khi có ngôi mộ tập thể đó, dân sống dọc theo nghĩa địa bắt đầu bị quấy rối. Lúc đầu họ chưa biết gì cả. Thỉnh thoảng vào ban đêm có vài người ăn mặc rách rưới gõ cửa xin cơm."
Người ta thường lấy nước phép rảy khắp nhà trước khi đi ngủ. Bọn ma ngày càng lộng hành, chúng kéo nhau dọa những người đi chơi khuya về. Cuối cùng, chẳng ai dám đi ngang nghĩa địa vào ban đêm nữa. Bà con đã mời thầy cúng về và nhờ mấy người lính chôn trong nghĩa trang quân đội giúp xua đuổi bọn ma đói. Từ đó, bà con không còn bị quấy rối nữa, nhưng những người nhẹ vía sống gần đó vẫn thường nghe tiếng la hét và đánh nhau vào những đêm tối trời. Có lẽ hồn của các anh lính đang ngăn chặn bọn ma đói đi kiếm ăn. Một vài người trong trại của ông cũng nghe thấy tiếng la ó đó. Đó là lý do mà không ai chịu ở lại trong trại của ông, họ sợ nên đã thuê nhà riêng để ở. Tôi về trại và kể lại chuyện này với anh nhà bếp, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: - Chuyện này là thật đó Thiếu Úy ạ. Ông mới về nên chúng tôi không dám nói sợ ông hoang mang. Ngay cuối tuần đó, tôi đã đi thuê một căn nhà nhỏ ở sau Ty Ngân Khố thuộc khu Trần Hưng Đạo, nhà cũng gần trại của tôi. Từ đó, tôi chỉ ở lại trại vào những đêm trực mà thôi. Tuy nhiên, âm thanh của những tiếng reo hò đó vẫn ám ảnh tôi cho đến ngày nay.... Mời quý thính giả cùng đón nghe truyện ma "Ma đói" của tác giả Tam Tang. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Học sinh sau giờ tan trường. Dù Ban Mê Thuột và Pleiku cách nhau hơn trăm cây số, nhưng hai thành phố này khá giống nhau, đều nhỏ bé, có sương mù và gió lạnh. Tôi thấy bài hát của Phạm Duy về cô gái Pleiku với má đỏ môi hồng cũng có thể áp dụng cho vùng đất "Buồn Muôn Thủa" này. Những ngày đầu mới về đơn vị, tôi phải lo các thủ tục giấy tờ, dọn dẹp chỗ ăn chỗ ngủ, rồi lại phải nhậu vài chầu với các sĩ quan đàn anh trong đơn vị. Tôi mệt nhoài, đêm về ngủ như chết. Tuần sau, khi mọi việc đã ổn định thì những sự việc lạ bắt đầu xảy ra, thu hút sự chú ý của tôi. Vào nửa đêm ngày 30, trời tối đen. Gió thổi thì thào mang theo cái lạnh cao nguyên xuyên qua các kẽ hở của vách ván vào tận trong phòng. Tôi co rúm người trong chiếc chăn quân đội. Bỗng tôi nghe tiếng reo hò, tiếng đánh nhau hòa lẫn với tiếng gió phía sau dãy nhà. Tôi tự hỏi sao ai lại đánh chửi nhau vào giờ này. Tôi hiếu kỳ mở cửa bước ra xem. Ngoài trời vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và ánh sáng của mấy con đom đóm lập lòe. Tôi bước tới vọng gác trước cổng hỏi người lính canh: - Anh có nghe thấy gì không? - Không. Không có gì xảy ra cả. Tôi trở về phòng.
Tiếng chửi bới và tiếng đánh nhau vang lên sau nhà. Tôi xuống giường, ghé mắt qua khe hở trên vách nhìn về phía nghĩa địa, nhưng không thấy ai cả. Âm thanh cũng đã ngừng lại. Chỉ có một con cú mèo đậu trên đỉnh tháp "Tổ Quốc Ghi Ơn" và vài con đom đóm bay lượn trên những ngọn cỏ bông lau ven rào nghĩa trang. Tôi không nghĩ mình nghe nhầm hay tưởng tượng. Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy. Tôi đợi một chút nhưng không có gì xảy ra nữa. Quay lại giường, tôi trằn trọc suy nghĩ về điều này và tự nhủ phải tìm hiểu cho ra lẽ. Sáng hôm sau, tôi hỏi một sỹ quan trong đại đội về việc này. Anh ta có vẻ biến sắc nhưng cố gắng đổi giọng: - Không có chuyện đó đâu. Sau đó, anh ta chuyển sang chuyện khác. Điều đó chỉ khiến tôi thêm nghi ngờ. Tôi hỏi một vài người lính khác, họ cũng chỉ lảng tránh và chuyển sang đề tài khác. Hình như mọi người đều cố tránh nhắc đến sự kiện này. Không hài lòng với câu trả lời từ đồng đội, tôi quyết định hỏi những người dân xung quanh. Cuối tuần đó, khi mang quần áo đi giặt, tôi bắt chuyện với bà chủ tiệm. Bà khoảng 40 tuổi, người Quảng nên giọng nói hơi khó nghe, nhưng tôi hiểu hết những gì bà nói. Khi nghe tôi hỏi về sự việc, bà...
Ui, kể cho ông nghe về chuyện này nhé. "Chuyện này bắt đầu từ năm 68. Vào đêm 30 Tết năm đó, Việt Minh đã tấn công vào thị xã Ban Mê Thuột, họ đã tổng tấn công vào hầu hết các căn cứ quân sự và hành chính trong khu vực. Từ phi trường Phụng Dực cho đến bộ chỉ huy trung đoàn 45 tại cây số 5, bộ chỉ huy sư đoàn 23, tiểu khu Đắc Lắc, Tòa Hành Chánh tỉnh, và cả kho đạn Mai Hắc Đế nữa. Dù hầu hết lính đã đi phép Tết, nhưng những người còn lại vẫn chiến đấu rất dũng cảm. Họ đã đẩy lùi mọi cuộc tấn công của VC vào các căn cứ của họ. Vài tuần sau khi kết thúc cuộc chiến, bọn VC để lại hàng ngàn xác chết quanh các căn cứ quân sự. Những xác chết thối rữa thật ghê tởm. Lính công binh phải dùng xe ủi để đào hố lớn làm mồ chôn tập thể cho các xác chết này. Tôi biết vài chỗ như một ở Trung Tâm Tình Thương, một ở trại Mai Hắc Đế, và một chỗ bên cạnh nghĩa trang quân đội. Tôi không hiểu mấy ông lớn nghĩ sao mà lại cho dựng trại lính ngay trên cái mồ tập thể đó. Tôi nói về cái trại của ông đó, ông Thiếu Úy à. Kể từ khi có ngôi mộ tập thể đó, dân sống dọc theo nghĩa địa bắt đầu bị quấy rối. Lúc đầu họ chưa biết gì cả. Thỉnh thoảng vào ban đêm có vài người ăn mặc rách rưới gõ cửa xin cơm."
Người ta thường lấy nước phép rảy khắp nhà trước khi đi ngủ. Bọn ma ngày càng lộng hành, chúng kéo nhau dọa những người đi chơi khuya về. Cuối cùng, chẳng ai dám đi ngang nghĩa địa vào ban đêm nữa. Bà con đã mời thầy cúng về và nhờ mấy người lính chôn trong nghĩa trang quân đội giúp xua đuổi bọn ma đói. Từ đó, bà con không còn bị quấy rối nữa, nhưng những người nhẹ vía sống gần đó vẫn thường nghe tiếng la hét và đánh nhau vào những đêm tối trời. Có lẽ hồn của các anh lính đang ngăn chặn bọn ma đói đi kiếm ăn. Một vài người trong trại của ông cũng nghe thấy tiếng la ó đó. Đó là lý do mà không ai chịu ở lại trong trại của ông, họ sợ nên đã thuê nhà riêng để ở. Tôi về trại và kể lại chuyện này với anh nhà bếp, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: - Chuyện này là thật đó Thiếu Úy ạ. Ông mới về nên chúng tôi không dám nói sợ ông hoang mang. Ngay cuối tuần đó, tôi đã đi thuê một căn nhà nhỏ ở sau Ty Ngân Khố thuộc khu Trần Hưng Đạo, nhà cũng gần trại của tôi. Từ đó, tôi chỉ ở lại trại vào những đêm trực mà thôi. Tuy nhiên, âm thanh của những tiếng reo hò đó vẫn ám ảnh tôi cho đến ngày nay.... Mời quý thính giả cùng đón nghe truyện ma "Ma đói" của tác giả Tam Tang. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.