Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám
Mời quý thính giả cùng lắng nghe truyện ma "Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám" của tác giả Góc Nhìn, qua giọng đọc của Mạnh Cường. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.

Mời quý thính giả cùng lắng nghe truyện ma "Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám" của tác giả Góc Nhìn qua giọng đọc của Mạnh Cường. Đây là bộ truyện audio thể loại truyện ma có thật của Việt Nam, được thực hiện bởi NewsMedia. Chúng tôi trân trọng mời quý vị và các bạn thưởng thức.
Tóm tắt phần 1: Tôi năm nay 24 tuổi, sinh ra trong một gia đình nề nếp và rất coi trọng việc học ở Thành phố Nam Định. Tuy nhiên, thay vì phát huy truyền thống hiếu học của gia đình, tôi lại thường xuyên tham gia vào những cuộc chơi bời và bài bạc cùng đám bạn. Kết quả là sau năm lớp 12, tôi đã thi trượt đại học. Ban đầu, gia đình dự định cho tôi ở nhà ôn thi thêm một năm nữa, nhưng thấy tôi có dấu hiệu "tăng cường" giao du với những người bạn xấu, bố mẹ quyết định đưa tôi vào quân ngũ với hy vọng rằng kỷ luật trong môi trường quân đội sẽ giúp tôi tránh xa được những người bạn xấu. Điều này không hề khó khăn. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Cuộc sống trong quân đội thật buồn tẻ, tôi cảm thấy chán nản với những quy định nghiêm ngặt, khuôn mặt tôi dài ra như cái bơm. Tuy nhiên, giống như những lần trước, tôi vẫn nghe theo lời bố mẹ khi đưa ra những quyết định quan trọng cho cuộc đời mình. Không chỉ bố mẹ mà ngay cả bản thân tôi cũng không tin tưởng vào chính mình. Cuộc sống trong doanh trại quân đội không đáng sợ như tôi tưởng, mà thực tế lại khá dễ chịu. Mặc dù lý thuyết về kỷ luật rất nghiêm khắc, nhưng thực tế thì không ai thực hiện đúng như vậy. Tôi mới nhận ra rằng: “Đừng nghe những gì người ta nói mà hãy nhìn vào những gì họ làm”. Sau 3 năm xuất ngũ, tôi ra ngoài với một lượng kiến thức về quân sự nhưng lại hoàn toàn mơ hồ về nghề nghiệp và định hướng tương lai. Thời gian trong quân đội khiến tôi mất thăng bằng, và khi trở lại với cuộc sống hiện tại, tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để điều chỉnh bản thân theo nhịp sống đã trở nên “số hóa” hơn. Đôi khi tôi nghĩ lại...
Trường Viglacera, nơi có bác tôi làm giảng viên, khiến tôi quyết định lên Hà Nội để chuẩn bị cho việc học. Chuyện học hành ở đây không có gì đặc sắc để kể, nhưng có một câu chuyện rùng rợn mà tôi nghĩ nhiều bạn sẽ quan tâm. Trường tôi nằm ở ngõ 563 Hoàng Hoa Thám, hay còn gọi là ngõ Vĩnh Phúc. Ngay bên phải trường là một khu nghĩa địa cổ hẹp với những ngôi mộ san sát nhau. Nghĩa địa này đã tồn tại từ rất lâu, và không ai nghĩ đến việc di dời hay cải tạo. Trong thời buổi đất đai quý giá, cư dân không ai muốn bán nhà để chuyển đi nơi khác. Thế là người sống và người chết cứ chung sống bên nhau. Từ đây, không biết bao nhiêu câu chuyện ma quái đã được truyền tụng. Tuy nhiên, sự thật đến đâu thì chỉ có trời biết. Bên cạnh nghĩa địa là một dãy nhà hoang tàn, xiêu vẹo. Vào ban đêm, không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng cảm thấy sợ hãi khi đi qua đây.
Đây không phải là con người, bởi vì sinh vật sống này có hai chân và trí óc, nhưng cuộc sống của nó không khác gì một con vật, bẩn thỉu và man rợ. Nó chỉ sống với một mục đích duy nhất là tìm kiếm thức ăn và nhét vào miệng. Đó là một cậu bé đánh giày. Cậu bé nhỏ bé và đen đủi. Cậu tự coi mình là "chủ" của dãy nhà hoang, và để tránh xa những ngôi mộ, cậu chọn căn phòng ở cuối dãy nhà. Cậu chất vào đó đủ thứ mà mình kiếm được, từ cái thùng phuy rỉ sét đến những mảnh chiếu rách hay vô số vải vụn mà cậu "sưu tầm" được. Vào mùa đông, cậu nhét đống vải vụn vào thùng phuy, chui vào và đắp một chiếc chăn bông cũ kỹ không biết nhặt được ở đâu lên người, vậy là cậu có thể ngủ ngon đến sáng, bất kể trời mưa hay gió rét thế nào. Những gì tôi biết về cậu bé có lẽ chỉ dừng lại ở đó nếu như không xảy ra một câu chuyện mà tôi thề có trời đất chứng giám, là tôi sẽ suốt đời không bao giờ quên. (Còn tiếp...) Mời quý thính giả nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Cuộc sống trong quân đội thật buồn tẻ, tôi cảm thấy chán nản với những quy định nghiêm ngặt, khuôn mặt tôi dài ra như cái bơm. Tuy nhiên, giống như những lần trước, tôi vẫn nghe theo lời bố mẹ khi đưa ra những quyết định quan trọng cho cuộc đời mình. Không chỉ bố mẹ mà ngay cả bản thân tôi cũng không tin tưởng vào chính mình. Cuộc sống trong doanh trại quân đội không đáng sợ như tôi tưởng, mà thực tế lại khá dễ chịu. Mặc dù lý thuyết về kỷ luật rất nghiêm khắc, nhưng thực tế thì không ai thực hiện đúng như vậy. Tôi mới nhận ra rằng: “Đừng nghe những gì người ta nói mà hãy nhìn vào những gì họ làm”. Sau 3 năm xuất ngũ, tôi ra ngoài với một lượng kiến thức về quân sự nhưng lại hoàn toàn mơ hồ về nghề nghiệp và định hướng tương lai. Thời gian trong quân đội khiến tôi mất thăng bằng, và khi trở lại với cuộc sống hiện tại, tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để điều chỉnh bản thân theo nhịp sống đã trở nên “số hóa” hơn. Đôi khi tôi nghĩ lại...
Trường Viglacera, nơi có bác tôi làm giảng viên, khiến tôi quyết định lên Hà Nội để chuẩn bị cho việc học. Chuyện học hành ở đây không có gì đặc sắc để kể, nhưng có một câu chuyện rùng rợn mà tôi nghĩ nhiều bạn sẽ quan tâm. Trường tôi nằm ở ngõ 563 Hoàng Hoa Thám, hay còn gọi là ngõ Vĩnh Phúc. Ngay bên phải trường là một khu nghĩa địa cổ hẹp với những ngôi mộ san sát nhau. Nghĩa địa này đã tồn tại từ rất lâu, và không ai nghĩ đến việc di dời hay cải tạo. Trong thời buổi đất đai quý giá, cư dân không ai muốn bán nhà để chuyển đi nơi khác. Thế là người sống và người chết cứ chung sống bên nhau. Từ đây, không biết bao nhiêu câu chuyện ma quái đã được truyền tụng. Tuy nhiên, sự thật đến đâu thì chỉ có trời biết. Bên cạnh nghĩa địa là một dãy nhà hoang tàn, xiêu vẹo. Vào ban đêm, không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng cảm thấy sợ hãi khi đi qua đây.
Đây không phải là con người, bởi vì sinh vật sống này có hai chân và trí óc, nhưng cuộc sống của nó không khác gì một con vật, bẩn thỉu và man rợ. Nó chỉ sống với một mục đích duy nhất là tìm kiếm thức ăn và nhét vào miệng. Đó là một cậu bé đánh giày. Cậu bé nhỏ bé và đen đủi. Cậu tự coi mình là "chủ" của dãy nhà hoang, và để tránh xa những ngôi mộ, cậu chọn căn phòng ở cuối dãy nhà. Cậu chất vào đó đủ thứ mà mình kiếm được, từ cái thùng phuy rỉ sét đến những mảnh chiếu rách hay vô số vải vụn mà cậu "sưu tầm" được. Vào mùa đông, cậu nhét đống vải vụn vào thùng phuy, chui vào và đắp một chiếc chăn bông cũ kỹ không biết nhặt được ở đâu lên người, vậy là cậu có thể ngủ ngon đến sáng, bất kể trời mưa hay gió rét thế nào. Những gì tôi biết về cậu bé có lẽ chỉ dừng lại ở đó nếu như không xảy ra một câu chuyện mà tôi thề có trời đất chứng giám, là tôi sẽ suốt đời không bao giờ quên. (Còn tiếp...) Mời quý thính giả nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.