Tiếng Động Lạ Thường

Mời các bạn lắng nghe truyện ma "Tiếng Động Lạ Thường" của tác giả qua giọng đọc. Bạn có thể nghe tại trang web Nhất Truyện - NhatTruyen.one.

Tiếng Động Lạ Thường

Chưa cập nhật

Chưa cập nhật

4

0

Tiếng Động Lạ Thường Vào mùa Hè năm 1996, gia đình tôi mới dọn tới thành phố Durham, North Carolina. Chúng tôi thuê một căn nhà trệt nằm trên đường Broad, gần trường Đại Học Duke. Tôi đã được chấp nhận vào khoa Computer Science của trường này từ mùa Xuân và đội bóng rổ Blue Devils của trường là đội mà tôi rất ngưỡng mộ. Hai người em trai của tôi cũng ghi danh vào trường Senior High School của thành phố. Những ngày đầu mới dọn đến, gia đình tôi phải dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc trong nhà nên ai nấy đều mệt mỏi. Tối đến, chúng tôi đã lên giường và ngủ như chết vì quá mệt. Tuy nhiên, sau một tuần, mọi thứ đã trở nên ổn định hơn. Bởi vì còn là mùa Hè, nên đến lúc 9 giờ tối, trời vẫn còn sáng. Chúng tôi thường xem TiVi cho đến 11 giờ tối mới đi ngủ. Vào một đêm nọ, sau khi đã nằm được khoảng mười phút, tôi cảm thấy tiểu tiện nên dậy mò ra cầu tiêu. Do lười, tôi không bật đèn trên hành lang. Khi tôi đến gần cửa phòng tắm, tai tôi nghe thấy tiếng động lạ tại phòng khách rồi tiếng lạ kì như ai đặt vật gì đó xuống bàn. Tôi bắt đầu mò mẫm trong bóng tối và cảm thấy sợ hãi. Tôi nghĩ rằng ai đó đang đánh lừa tôi, hoặc có một kẻ trộm đang ẩn nấp trong căn nhà này. Tôi nhanh chóng tiến vào phòng khách và bật đèn, nhưng không thấy bất cứ ai hoặc vật gì đó. Tôi nhìn quanh căn phòng và cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng. Tôi đã chạy về phòng của mình và cứ ngồi chỉ đợi đến sáng mới dám đi lại trong nhà. Từ đó, sau mỗi đêm, tôi đều cảm thấy tiếng động lạ kì và đau đầu lo sợ. Sau một thời gian, điều kì lạ đã được phát hiện. Có một thiết bị điện bị hỏng trong tường phòng khách đã gây ra những tiếng động lạ. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ rằng khoảnh khắc đó khiến tôi rất sợ hãi và hiểu rõ rằng, trong những điều đơn giản nhất của cuộc sống, cũng có thể xuất hiện những tiếng động lạ kì hoặc những sự việc kỳ lạ xảy ra.
Có ai đó cầm tay tôi, nhưng không ai tin tôi. Mọi người chỉ lắc đầu hoặc cười vì không tin vào chuyện tôi kể. Tôi bước vào phòng khách để kiểm tra, nhưng không ai ở đó, chỉ có một cái ly với hình con chuột Micky đặt trên bàn. Bố tôi là một người rất khó tính và nghiêm ngặt, luôn giữ cho mọi thứ được sạch sẽ và ngăn nắp. Nhưng sao lại có cái ly nằm trên bàn nhỉ? Tôi không biết ai đã dùng và không dọn dẹp nó đi, nhưng để tránh bị bố mắng, tôi lấy cái ly đó và cất vào tủ bếp rồi trở về phòng ngủ. Sáng hôm sau, khi chúng tôi đang ngồi ăn sáng trong bếp, bố tôi bước vào và hỏi: - Tối qua ai đã ăn uống và đừng bày bừa cái ly trên bàn vậy? Không ai trong chúng tôi nhận lỗi. Bố tôi tức giận vì không có ai chịu nhận trách nhiệm, và ông lấy cái ly ra hỏi lại: - Đây là cái ly gì vậy, ai đã dùng nó đêm qua? Lúc đó tôi cảm thấy lo lắng và hơi đổi sắc mặt, bởi cái ly mà bố đang giữ chính là cái ly con chuột Micky mà tối hôm trước tôi đã cất vào tủ lúc nửa đêm. Tôi trả lời bố với giọng run rẩy: - Con nhớ tối qua lúc đi vệ sinh, con thấy cái ly đó nằm trên bàn và lúc đó con đã lấy cái ly đó và cất nó vào tủ đấy. - Sao con bày bừa nó ra bàn rồi chối nữa chứ? Lần sau đừng có làm như vậy, hiểu không? Tôi nhận được lời nhắc nhở từ bố và hứa sẽ cẩn thận hơn trong việc quản lý đồ đạc gia đình. Câu chuyện này cho thấy rằng chúng ta nên có trách nhiệm với những đồ đạc cá nhân của mình, đồng thời cũng phải trung thực và dũng cảm trong việc nhận lỗi và sửa chữa những điều sai trái của mình.
Tôi sợ quá mà không muốn đi xem! Tôi nằm im lặng và nghe tiếng lịch kịch, không dám di chuyển hay thở nhanh hơn. Sau đó, tôi kể cho mẹ nghe về sự việc đó nhưng bà lại phớt lờ và cho rằng chỉ là những con chuột đi săn mồi mà thôi. Bà còn bảo để vài ngày nữa rồi kiểm tra lại. Tuy nhiên, tôi không đồng ý với lý lẽ đó và ra ngoài sân hỏi hai đứa em trai của tôi có nghe thấy gì không. Nhưng hai đứa em đều không biết gì cả vì bọn chúng đi chơi tối về lăn ra ngủ ngay. Tôi đã kể cho hai đứa em về tiếng lịch kịch và đồ đạc bị bày bừa trên bàn và đứa em kế tôi đã đề nghị rình xem có phải là chuột hay không. Tối nay, chúng tôi sẽ rình xem để tìm ra nguyên nhân về tiếng ồn kì lạ trong phòng khách của nhà.
Bố mẹ tôi vội vàng chạy ra bật đèn và hỏi có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng lập tức chạy ra xem, trong khi hai đứa em tôi vẫn còn ngồi co ro ở phía ngoài cửa tủ. Miệng hai đứa há hốc mắt vẫn lộ ra sự sợ hãi của chúng. Chúng tôi không thấy ai cả, chỉ có một chiếc ly Micky đang lăn trên thảm. Bố tôi tỏ ra không mấy quan tâm và gạt bỏ sự việc đó, tuyên bố rằng không có điều gì đáng phiền phức. Sau đó, ông kéo hai đứa em về phòng và bảo mọi người đi ngủ. Tôi thì có tánh sợ ma, cho nên tôi không dám nhắm mắt. Tôi lẩm bẩm niệm Phật chờ đợi đến sáng. Hôm sau, khi bố tôi đi làm, mẹ tôi và tôi đã hỏi hai đứa em của tôi về chuyện đêm trước. Đứa em kế tôi trả lời rằng chúng nó đã núp ở cửa tủ, đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng mở cửa tủ bếp và tiếng chạm lách cách của ly. Tiếng mở cửa tủ lạnh và rồi là tiếng bước chân từ phía ghế sofa. Tụi em nhào ra bật đèn pin lên thì bàng hoàng phát hiện ra một bà già cú đế mặt nhăn nheo tay cầm cái ly, quắc cặp mắt đỏ lòm nhìn tụi em. Thằng út nó sợ quá phải thét lên, và mọi người đi tìm kiếm bà già chỉ thấy bà ấy biến mất không dấu vết. Chuyện này làm chúng tôi cảm thấy sợ hãi và băn khoăn. Chúng tôi không biết bà già đó đến từ đâu và mục đích của bà ấy là gì. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, và chúng tôi phải cẩn trọng hơn.
Có một căn nhà ở đường Carver đã bị bỏ hoang suốt mấy năm nay. Bà chủ nhà đã chết trong đó khoảng 3 năm trước đó và hiện tại không có ai ở lại trong căn nhà đó được lâu dài. Kỳ lạ là mỗi khi tối về, người ta lại thấy có tiếng động lạ thường từ bếp và phòng khách phát ra. Nhiều người thậm chí còn thấy bà chủ nhà trông như còn sống, đang mở TV để xem phim. Một ngày nọ, một bà mẹ cùng con gái tới xem nhà và không may lại chọn căn nhà đó làm nơi ở. Trong một tối, họ đã nghe thấy những tiếng động kì lạ và cảm giác bị ám ảnh bởi linh hồn của bà chủ nhà. Sau đó, họ đã quyết định dời đi và chọn một căn hộ khác ở gần đó. Mặc dù họ phải mất tiền cọc cho căn nhà trước đó, nhưng họ cảm thấy rất bình yên khi không phải nghe những tiếng động dị thường trong đêm nữa. Cuối cùng, họ đã kể lại câu chuyện này và cảnh báo cho những người khác rằng không nên ở lại trong căn nhà kia của bà chủ nhà đã qua đời.