Đầu Lâu Báo Oán
Mời quý thính giả cùng lắng nghe truyện ma "Đầu Lâu Báo Oán" của tác giả Tam Tang qua giọng đọc của Mạnh Cường. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.

Đầu Lâu Báo Oán - Tam Tang
Năm 1947, hai năm sau khi thực dân Pháp tái lập nền đô hộ ở Việt Nam, các đảng phái lại tiếp tục hoạt động ngầm. Những cuộc thanh toán lẫn nhau giữa các đảng phái đã giảm bớt, không còn diễn ra dữ dội như năm 1945. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là các cuộc truy lùng, giết hại lẫn nhau hoàn toàn chấm dứt; chúng chỉ giảm đi nhiều mà thôi. Trong bối cảnh đó, các đội đặc nhiệm truy tìm của chúng tôi cũng như của các đảng phái khác, đặc biệt là Việt Minh, vẫn âm thầm hoạt động, tìm kiếm các thành phần nằm vùng của nhau để tiêu diệt. Thủ đoạn phổ biến lúc bấy giờ là đột nhập vào nhà, bắt kẻ tình nghi bỏ vào bao bố rồi thả trôi sông. Nhiều đảng viên của các đảng phái quốc gia đã bị cộng sản thủ tiêu theo cách này, họ gọi đó là cho đi "mò tôm".
Cũng trong năm đó, tôi, một tổ trưởng trong một nhóm đặc nhiệm, nhận được tin mật báo về địa chỉ của một tên đầu sỏ - Hai Đầu Đà, kẻ đứng đầu các toán đặc nhiệm cộng sản tại nội thành Hà Nội. Ô Cầu Giấy là nơi hắn cư trú và cũng là cơ sở chính để soạn thảo các kế hoạch hành động cho các toán đặc nhiệm của cộng sản ở nội thành. Tôi rất vui mừng vì có thể tiêu diệt được tên đầu sỏ này.
Tôi lảng vảng bên ngoài để canh chừng và sẵn sàng tiếp viện khi cần thiết. Nhưng khi tôi vào trong nhà, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đang nằm ngủ trên giường cùng với một đứa bé trai khoảng 10 tuổi mà tôi đoán là con của bà ta. Nghe tiếng động và thấy chúng tôi, bà ta ngồi bật dậy, rút lên sát đầu giường! Tôi gằn giọng hỏi: - Thằng Hai Đầu Đà đâu?! Bà ta run rẩy chỉ lên phía đầu tủ thờ, nơi có một lư hương với ba cây nhang vẫn đang cháy dở và một bức ảnh phóng to: - Anh ấy chết được hơn nửa năm rồi! - Láo khoét! Chúng tôi biết nó còn sống và đang lẩn trốn đâu đây! Khôn hồn thì chỉ không thôi thì khốn cho bà đó! Người phụ nữ một mực khẳng định rằng hắn đã chết! Cuối cùng, vì quá sợ hãi, bà ta chỉ cho chúng tôi chỗ giấu một hộp sắt nhỏ nói là của Hai Đầu Đà để lại, đồng thời chỉ cho chúng tôi nơi chôn cất của hắn! Không còn cách nào khác, chúng tôi lấy cái hộp sắt đó rồi bỏ đi! Vài hôm sau, chúng tôi cử người đi tìm địa điểm ngôi mộ của hắn để kiểm tra lời nói của người phụ nữ kia! Thực ra, chúng tôi đã tìm ra ngôi mộ của hắn nhưng vẫn chưa chắc chắn là ai trong đó, có thể đây là một trò lừa bịp giả chết cũng nên! Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one
Mình! Xin đừng nhầm lẫn với nhân vật ở đoạn đầu! Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố tôi làm phu khuân vác tại bến tàu, làm việc vất vả nhưng thu nhập rất ít. Mỗi tháng, sau khi trả tiền nhà và các khoản nợ khác, tiền lương của bố tôi không đủ cho gia đình. Mẹ tôi phải làm giúp việc cho một gia đình giàu có ở Phố Hàng Đào để kiếm thêm tiền. Dù nghèo, bố mẹ tôi vẫn cố gắng cho tôi học lớp phổ thông ở trường tiểu học gần nhà. Chúng tôi chỉ gặp nhau vào buổi tối. Bố mẹ tôi chỉ dám mua cho tôi một bộ quần áo mới vào dịp Tết, còn lại mọi thứ khác đều là "vật xa xỉ" mà tôi không dám mơ ước. Chúng tôi sống tạm ổn với cuộc sống nghèo nàn của mình. Nhưng cuộc đời không bao giờ diễn ra như mong đợi, ngay cả khi chúng tôi sống trong cảnh nghèo khó. Bố tôi vì làm việc quá sức đã bị bệnh, nhà nghèo không có tiền mua thuốc, nói gì đến việc đi gặp bác sĩ. Khi bệnh trở nặng, bố tôi liên tục ho và mệt mỏi. Mẹ tôi hàng ngày sau khi đi làm về, ghé qua ông lang đầu xóm để mua cho bố tôi một thang thuốc rẻ tiền. Bà sắc thuốc trong cái niêu sành mẻ miệng và rót cho bố.
Tôi đã khóc lóc thảm thiết suốt cả tuần! Tôi cảm thấy oán hận tất cả mọi người và cả ông trời! Ông ta thật không công bằng khi tạo ra cảnh bất công trong xã hội này! Tôi căm ghét những người giàu có, những kẻ bóc lột sức lao động của bố tôi! Tôi cũng căm ghét những viên chức nhà nước đã đối xử tàn tệ với bố tôi, dù ông chỉ là một xác chết, họ vẫn không ngừng hành hạ ông! Mẹ tôi không thể một mình gánh vác mọi việc trong gia đình! Tôi phải bỏ học để đi đánh giày trên phố! Nhìn những người ăn mặc sang trọng, thưởng thức bữa ăn trong các nhà hàng lộng lẫy, tôi cảm thấy chua xót cho cuộc đời của những người nghèo như chúng tôi! Nhiều hôm, sau khi đánh giày cho họ, không những không được trả tiền, họ còn đá vào bụng tôi và chửi rủa tôi như thể tôi là một kẻ tồi tệ! Tôi chỉ biết ôm đầu chịu đựng và cắn răng để nước mắt không trào ra! Cuộc đời tôi cứ thế trôi đi! Cuộc sống lê lết trên vỉa hè ở nội thành Hà Nội đã biến tôi thành một kẻ chai lì! Để sống, tôi phải đấu tranh, phải giành giật, phải lừa lọc với đời! Cuối cùng, tôi đã trở thành một tên anh chị, một kẻ đâm thuê chém mướn nổi tiếng trong giới giang hồ.
Bà hãy để mẹ tôi yên tâm! Thực ra thì mẹ tôi không biết gì về những việc tôi đã làm trước đây! Trong lòng bà, tôi chỉ là một đứa con trai bé bỏng mà thôi! Thật tội nghiệp cho mẹ tôi, một người mẹ Việt Nam như hàng triệu bà mẹ khác! Khi mãn hạn tù, tôi đã 25 tuổi. Tôi trở về nhà với mẹ, bà tôi khuyên tôi xin vào làm phu khuân vác ở bến tàu như bố tôi trước đây! Tôi không có cách nào khác để cải thiện cuộc sống! Làm khuân vác cũng đã là khá lắm rồi, vì phải có sức khỏe và vóc dáng họ mới nhận chứ không phải dễ! Tôi làm ở đó khoảng 3 tháng thì một trưa nọ, khi tôi đang ăn "cơm nắm" mà mẹ chuẩn bị cho tôi mỗi ngày, một người trung niên cũng là công nhân khuân vác như tôi đến gần thì thầm vào tai tôi rằng muốn gặp tôi ở sau nhà kho khi tan ca! Tôi cũng đã nghe đồn về những tổ chức bí mật cũng như công đoàn... Tôi tò mò muốn biết thêm nên đã nhận lời! Trong buổi gặp gỡ đầu tiên, anh ta chỉ đề cập đến quyền lợi của công nhân, sự bóc lột của giai cấp chủ nhân. Nhưng ở những lần sau, anh ta tuyên truyền nhiều hơn và cuối cùng kêu gọi tôi tham gia vào đảng của anh ta để đấu tranh cho giai cấp!
Nhiệm vụ của tôi là tìm kiếm và tiêu diệt các phần tử chống đối giai cấp công nhân, cũng như các thành phần tư bản và địa chủ. Có lẽ họ đã biết đến thành tích của tôi trong quá khứ và cho rằng tôi rất phù hợp với công việc này! Chỉ sau cuộc họp đó, tôi mới nhận ra rằng mình đang hoạt động cho đảng "Việt Minh". Mãi sau này tôi mới biết rằng Việt Minh thực chất là một đảng Cộng sản trá hình! Dù sao đi nữa, tôi vẫn gia nhập đảng vì lòng căm thù giai cấp của mình! Ban đầu, tôi chỉ là một thành viên trong nhóm. Ban ngày, chúng tôi sống như những người dân lương thiện, có người làm phu khuân vác, có người kéo xe, v.v. để che mắt chính quyền và các đảng phái khác! Nhưng vào ban đêm, chúng tôi lại hội họp, bàn thảo kế hoạch và tìm kiếm thông tin về các thành phần đã được ghi vào "sổ đen"! Lúc này, đảng Việt Minh còn yếu, nên hoạt động của chúng tôi chỉ tập trung vào một số ít mục tiêu đặc biệt. Tôi được giao nhiệm vụ thủ tiêu một viên chức người Việt làm việc tại phủ của quan toàn quyền Pháp, người này được liệt kê là việt gian trong sổ đen của chúng tôi. Ngoài ra, tôi cũng được giao việc thanh toán hai người thuộc đảng VNQD! Với kinh nghiệm sẵn có, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhóm người mà tôi có quyền ra lệnh hành quyết những ai mà tôi muốn! Với quyền lực này, tôi đã ra lệnh tiêu diệt một số kẻ thù của mình trước đây, mặc dù họ không liên quan gì đến chính trị hay giai cấp cả! Đến sau năm 1940, khi cuộc Đệ Nhị Thế Chiến đang diễn ra ác liệt trên thế giới, Pháp thất bại ở châu Âu và như con sâu rút vào kén ở các vùng thuộc địa! Việt Minh đã sử dụng thủ đoạn lừa đảo để kêu gọi các đảng phái mạnh khác nhằm thiết lập chính phủ và cái gọi là "Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội" để mở rộng thế lực, đồng thời trong bóng tối tìm cách tiêu diệt các đảng khác nhằm chiếm trọn chính quyền và công lao! Đảng đã ra lệnh cho chúng tôi mở rộng phạm vi hoạt động, tuyển thêm thành viên và thiết lập nhiều đội đặc nhiệm trong nội thành cũng như ở các tỉnh khác! Với kinh nghiệm của mình, tôi được đề cử làm Tư lệnh các đội đặc nhiệm trong nội thành Hà Nội! Chúng tôi đã bắt giữ rất nhiều đảng viên của các đảng phái khác! Đêm nào cũng có ít nhất 15 bao bố được chúng tôi thả xuống sông Hồng! Vào cuối năm 1945, Pháp dựa vào quân Anh, lại mang quân tái chiếm Việt Nam, các đảng phái, kể cả Việt Minh, đều rút về hoạt động trong bóng tối. Nghe Tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Hủ tiêu một người mà thôi! Vào cuối năm 1946, trong một cuộc đột nhập vào nhà của một tên đảng viên cao cấp của VNQD, chúng tôi đã bắt được hắn và bỏ vào bao bố, lôi ra bờ sông Hồng. Hắn rất lì lợm, không hề van xin như nhiều người khác thường làm! Tôi cảm thấy bực bội, thay vì ném hắn xuống sông như thường lệ, tôi quyết định mang hắn ra, cầm cái mã tấu trong tay và chỉ với một cái lia nhẹ, đầu hắn đã lìa khỏi cổ, lăn lóc trên bờ đê! Tôi ra lệnh nhặt đầu hắn lên, treo trên một cây sào để làm gương và cảnh cáo những đồng đảng của hắn! Xong xuôi, trước khi về, tôi lấy đèn pin rọi xem đầu hắn có quay về hướng tôi hay không! Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh cả xương sống, cái đầu lâu đang trợn mắt nhìn tôi như đe dọa và nhăn răng cười chế diễu tôi! Tôi chớp mắt lia lịa để định thần rồi nhìn lại cho rõ lần nữa, cái đầu lại trở về bình thường - mắt và miệng nhắm chặt với vẻ đau đớn còn hằn trên nét mặt. Tôi tự nhủ: Mình hoa mắt thôi! Nó đã chết rồi còn mở mắt và cười gì nổi nữa!! Chúng tôi ra về thì gà cũng cất tiếng gáy canh đầu! Đúng ba hôm sau, khi tôi vào giường ngủ, vừa chợp mắt được vài phút thì cái đầu lâu đã hi...
Tôi sợ cái đầu lâu đó quá! Dù chỉ là trong giấc mơ, tôi vẫn cố gắng đứng dậy, lấy cây gậy dưới gầm giường và đánh tới tấp vào cái đầu lâu. Nhưng không sao tôi có thể trúng nó, nó bay qua bay lại một cách khéo léo! Mệt quá, tôi bỏ gậy và ngồi xuống giường. Lúc này, cái đầu lâu bay lại gần, tôi nghe rõ tiếng nghiến răng nhẹ nhàng của nó, cùng với tiếng cười chế diễu chói tai! Tôi cố gạt nó ra nhưng không thể chạm vào nó. Rồi nó bay sát ngay trước mặt, phun phèo phèo và le lưỡi liếm vào má tôi! Kinh hãi quá, tôi thét lên! Vợ tôi lay vai tôi và hỏi: - Anh mơ gì mà la hét khủng khiếp thế!? - Anh chỉ bị ác mộng thôi em ạ! Không có gì đâu! Và cứ thế, đêm nào tôi cũng gặp những cơn ác mộng tương tự! Tôi phải ngồi thức trắng đêm! Ngày đi làm, tôi mệt lử vì thiếu ngủ! Có lần tôi té cả xuống sông, cả người lẫn bao gạo trên vai! Tên cai bến đã đuổi tôi về mấy lần và hăm dọa đuổi việc! Tôi phải nhờ mua thuốc ngủ và uống hơi quá liều để tìm giấc ngủ vào ban đêm! Dù vậy, tôi vẫn gặp cái đầu lâu trong mộng như thường! Tôi hốc hác hẳn đi trông thấy! Thành ủy thấy vậy bảo tôi...
Tôi ở Hà Nội! Khi đi thăm sở thú, tôi dẫn thằng bé đến chuồng khỉ. Con tôi chỉ vào một con khỉ đang đu đưa trên cành cây và reo lên: _ Bố xem con khỉ kia nó đang cười với con kìa! _ Đâu đâu? _ Tôi hỏi lại và nhìn theo tay nó chỉ. Ôi trời, trên thân hình nhỏ bé của con khỉ là cái đầu lâu ghê rợn, mắt trừng trừng, miệng cười nhăn nhó của một nhân vật chính trị. Nó nhìn tôi chằm chằm và cười the thé. Con tôi lại reo lên: _ Nó cười với mình kìa bố, con cho nó ăn đậu phụng nghe bố! Con tôi đưa hạt đậu phụng vào lưới sắt, con khỉ tiến lại gần với cái đầu lâu trên cổ. Tôi thấy nó nắm lấy tay con tôi và nói: _ Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao! Tôi hoảng hốt giật tay con tôi ra thật mạnh, tay nó bị sướt vào lưới chảy máu. Tôi vội vàng dùng khăn tay băng vết cắt cho con rồi hỏi: _ Sao con cho nó nắm tay con?!? _ Đâu có bố! Nó chỉ bốc hạt đậu trên tay con thôi mà! Tôi dẫn con tôi về nhà ngay lập tức! Ngày hôm sau, tôi quyết định dẫn con ra công viên với hy vọng không khí trong lành và sân cỏ rộng rãi sẽ giúp tôi quên đi sự ám ảnh đó! Chúng tôi mang theo một trái bóng để chơi.
Y lên lại tay tôi và vẫn với gương mặt ghê rợn đó, nó thều thào câu quen thuộc: "Đền mạng cho tao!" Tôi quăng nó thật xa rồi ù té chạy! Con tôi ôm quả bóng đuổi theo tôi! Tôi vẫn nghe tiếng cái đầu trên tay nó gào theo: "Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao!" Tôi chỉ kịp nghe tiếng xe thắng gấp mà thôi!! Khi mở mắt ra, tôi thấy chân mình quấn băng trắng toát, bên cạnh là vợ và con ngồi nhìn với vẻ lo lắng! Thấy tôi mở mắt, vợ tôi mừng rỡ hỏi: - Anh tỉnh rồi à? Em mừng quá! Anh chạy đi đâu mà như điên vậy! Đâm đầu vào xe mà cũng không biết nữa! May là không chết! Lần sau anh phải để ý một tí nghe! - Anh bị chóng mặt nên chẳng thấy xe chạy đến! Về sau anh sẽ cẩn thận hơn. - Tôi ậm ừ cho qua chuyện. Tôi vẫn giấu kín mọi việc xảy ra với mình, nên không ai biết tôi bị cái đầu oan nghiệt kia đòi nợ máu! Thôi thì cứ yên lặng, đừng gây thêm lo lắng cho người thân - tôi tự nhủ với mình như vậy! Luật của bệnh viện không cho thân nhân ở lại đêm nên tối đến, vợ con tôi ra về. Họ chúc tôi ngủ ngon và nói ngày mai sẽ mang thêm vật dụng cần thiết và thức ăn hoa quả vào thăm tôi. Nằm thao thức...
Không, dù tôi có muốn nó là bóng đèn đến mấy thì trước mắt tôi vẫn là sự thật tàn nhẫn! Cái đầu vẫn nằm đó, vẫn nhe răng cười với tôi, vẫn đôi mắt trợn trừng như đầy thù hận nhìn tôi không chớp. Xen lẫn với tiếng cười nhỏ nhưng chói tai là câu rên rỉ quen thuộc "Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao!" Tôi hét lớn và lăn xuống giường! Có tiếng chân chạy vội vàng về phòng tôi và rồi tiếng mở cửa: - Cái gì mà la lối ầm lên vậy?! Đây là bệnh viện chứ không phải nhà riêng mà muốn làm gì thì làm, nghe chưa!! Nhưng khi thấy tôi nằm lăn quay, run rẩy như bị động kinh dưới đất, cô y tá chạy tới nâng tôi dậy hỏi: - Có sao không? Chuyện gì xảy ra vậy? - Nó, nó ở kia kìa!! - Tôi run rẩy chỉ về phía bóng đèn. - Cái bóng đèn đó à? Nó là ai vậy?! - Cái, cái đầu lâu trên đó!! - Tôi nói không thành lời. - Anh có bị điên không đó?! - Cô ta hỏi lại với giọng nghi ngờ! - Không, nó vẫn ở đó kìa! Nó đang cười với tôi kìa!! - Tôi chỉ tay vào cái đầu lâu, miệng thều thào với cô y tá. Cô ta lắc đầu rồi giúp tôi nằm lại lên giường! Suốt đêm đó, tôi không thể ngủ được.
Vì tôi bị xe tông và ngã xuống đường nhựa, có lẽ đầu tôi bị chấn thương nên tôi mới trở nên như vậy. Bác sĩ mà, nói gì cũng chẳng có ai tin! Thế là tôi bị chuyển sang khu tâm thần dù tôi biết chắc chắn là mình không điên chút nào cả! Chiều hôm đó, vợ tôi đến thăm và ngạc nhiên khi thấy tôi nằm chung với những người ngớ ngẩn khác! Tôi giải thích rằng bác sĩ đã nhầm tưởng tôi bị tổn thương sọ não nên mới đưa tôi qua đây! Tôi trấn an vợ rằng chỉ vài hôm nữa sẽ không có gì, họ sẽ cho tôi về nhà thôi! Vợ tôi mang theo trái cây, một số thức ăn và hai chai nước ngọt "con cọp" của hãng BGI vào cho tôi. Sau khi ăn uống xong, vợ tôi ở lại một lúc rồi ra về. Trên trần nhà là cái quạt trần cũ, quay kêu kẹt như bị khô dầu! Nó như cố gắng lắm mới quay hết được một vòng! Nhà thương mà có được cái quạt máy trên trần là phước lắm rồi. Cố nhắm mắt để ngủ, nhưng tôi lại nghe tiếng rên siết thê thảm theo nhịp kêu kẹt của cái quạt trên trần! Tôi bịt tai lại để không nghe thấy cái tiếng quái ác đó! Nhưng vô hiệu! Tôi vẫn nghe nó một cách rõ ràng như ai đó đang nói bên tai tôi! Tôi tự nhủ không được mở mắt nhìn lên, nhưng một sức mạnh vô hình nào đó đã bắt tôi phải mở mắt ra.
_ Mày muốn đòi gì thì cứ nói đi! Mày ám ảnh tao lâu rồi, muốn đòi gì thì cứ nói ra, tao đang nghe đây! _ Mày hãy đền mạng mày cho tao! _ Nếu có gan thì giết tao đi! Tao sẵn sàng đây! _ Không! Chính tay mày phải giết tao! Tao muốn tự tay mày xử lý mày thôi! _ Tao không tự giết mình! Mày làm gì được tao đây? Tôi nằm đó, nhìn lên như thách thức nó! Lúc này cái đầu lâu không chỉ còn là của tên VNQD nữa, mà nó liên tục biến đổi! Lúc thì thành của tên làm trong phủ toàn quyền Pháp, lúc thì thành đầu của các tên đảng phái khác, lúc lại là của những kẻ mà vì thù oán riêng, tôi đã ra lệnh hạ sát! Chúng gọi tôi đòi nợ máu! Rồi những cái đầu đó bắt đầu bay thẳng vào mặt tôi! Tôi né tránh chúng đến kiệt sức! Cuối cùng, tôi để mặc chúng, hứng chịu những cú đập vô hình khắp mặt! Đau đớn quá, tôi chỉ còn biết quơ tay để xua đuổi những cú đập kinh hoàng này! Miệng tôi không ngừng la hét, chửi rủa những cái đầu lâu kia! Thỉnh thoảng, một người trực nhà thương ghé qua nhìn tôi và lắc đầu, có vẻ thương hại cho tình trạng của tôi! Tôi đã mất ngủ quá nhiều.
Việc là tôi không thể kiểm soát được hành vi và lời nói của mình! Hình như chúng bị ảnh hưởng bởi các oan hồn thì phải?! Sáng hôm sau, họ chuyển tôi vào phòng biệt cư, nơi dành cho những người bị tâm thần nặng! Lý do là họ sợ tôi sẽ gây hại cho các bệnh nhân khác xung quanh! Chiều đến, vợ con tôi đến thăm! Nhìn thấy con, tôi không kìm được nước mắt! Tôi thương cho nó, không biết tương lai sẽ ra sao! Chắc nó cũng sẽ rơi vào tình trạng đói nghèo như tôi hồi nhỏ chăng?! Chỉ có lúc gặp vợ con là tôi giữ được sự bình tĩnh, tôi có thể kiềm chế lời nói và hành động của mình! Tôi không biết lý do là gì, nhưng có lẽ tình cảm gia đình đã chiến thắng cả những lực lượng vô hình! Chúng tôi trò chuyện một lúc, nhắc lại những kỷ niệm đẹp của những năm qua! Sau khi ăn uống xong, vợ tôi ngập ngừng nói: _ Anh à! Thành ủy tháng này không cấp tiền trợ cấp cho chúng ta nữa! _ Sao vậy?! _ Tôi vội ngắt lời. _ Em không biết! Nhưng em có hỏi anh Tư thì anh ấy nói nhỏ cho em biết là họ đã quyết định loại trừ anh rồi! Đã có người thay thế chức vụ của anh! Họ nói anh bây giờ chỉ là một thằng điên vô dụng mà thôi!! Tôi im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói với vợ tôi.
Tôi muốn ghi lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình, những việc tôi đã làm và những suy nghĩ của tôi! Tôi đã đưa ra quyết định cho bản thân! Vợ con tôi không cần phải lo lắng thêm về một gánh nặng nào nữa trong cuộc sống khó khăn của họ! Các oan hồn kia ơi! Các ngươi không cần phải ám ảnh tôi nữa đâu! Tôi đã có quyết định rồi! Suốt cả ngày hôm sau, tôi cố gắng nhớ lại quá khứ của mình và ghi chép nó vào những trang giấy của quyển sách mỏng này! Đến chiều, nhân viên trực mang cho tôi một tô cháo hành, tôi định múc một thìa để ăn! Nhưng tôi không thể nhấc cái thìa lên! Tô cháo đã biến thành cái đầu lâu đang cắn chặt cái thìa của tôi! Tôi đã mất hết niềm tin! Hy vọng rằng mình sẽ được đối xử như một người bình thường trong xã hội này cũng không còn! Tôi buông tay để cái thìa lại trong miệng đầu lâu, rồi nói với nó: _ Mày không cần phải chờ lâu đâu! Đêm đến, các oan hồn vẫn gọi réo quanh tôi! Tôi làm ngơ với chúng, không thèm tránh hay gạt những cú phóng vào mặt mình nữa! Vào nửa đêm, tôi đập bể chai nước ngọt, cầm một mảnh vỡ sắc trong tay phải và để cánh tay trái trên tấm khăn trải giường!
"Vợ con tôi!" Tôi đặt quyển vở vào cái hộp sắt đựng bánh quy, bên trong có vài vật dụng cá nhân của mình, rồi để tờ giấy lên trên và đặt nó lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường! Sáng hôm sau, người y tá nhìn qua cửa phòng thấy bệnh nhân nằm vắt ngang giường, máu thấm đầy khăn trải! Anh ta la lớn gọi mọi người vào xem! Sau đó, họ tiến hành thủ tục đưa xuống nhà xác và thông báo cho thân nhân đến nhận. Trong hồ sơ bệnh án ghi: Bệnh nhân lên cơn điên! Tự cắt cổ tay mình trong đêm. Mời quý thính giả cùng đón nghe truyện ma "Đầu Lâu Báo Oán" của tác giả Tam Tang qua giọng đọc của Mạnh Cường. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Tôi lảng vảng bên ngoài để canh chừng và sẵn sàng tiếp viện khi cần thiết. Nhưng khi tôi vào trong nhà, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đang nằm ngủ trên giường cùng với một đứa bé trai khoảng 10 tuổi mà tôi đoán là con của bà ta. Nghe tiếng động và thấy chúng tôi, bà ta ngồi bật dậy, rút lên sát đầu giường! Tôi gằn giọng hỏi: - Thằng Hai Đầu Đà đâu?! Bà ta run rẩy chỉ lên phía đầu tủ thờ, nơi có một lư hương với ba cây nhang vẫn đang cháy dở và một bức ảnh phóng to: - Anh ấy chết được hơn nửa năm rồi! - Láo khoét! Chúng tôi biết nó còn sống và đang lẩn trốn đâu đây! Khôn hồn thì chỉ không thôi thì khốn cho bà đó! Người phụ nữ một mực khẳng định rằng hắn đã chết! Cuối cùng, vì quá sợ hãi, bà ta chỉ cho chúng tôi chỗ giấu một hộp sắt nhỏ nói là của Hai Đầu Đà để lại, đồng thời chỉ cho chúng tôi nơi chôn cất của hắn! Không còn cách nào khác, chúng tôi lấy cái hộp sắt đó rồi bỏ đi! Vài hôm sau, chúng tôi cử người đi tìm địa điểm ngôi mộ của hắn để kiểm tra lời nói của người phụ nữ kia! Thực ra, chúng tôi đã tìm ra ngôi mộ của hắn nhưng vẫn chưa chắc chắn là ai trong đó, có thể đây là một trò lừa bịp giả chết cũng nên! Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one
Mình! Xin đừng nhầm lẫn với nhân vật ở đoạn đầu! Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố tôi làm phu khuân vác tại bến tàu, làm việc vất vả nhưng thu nhập rất ít. Mỗi tháng, sau khi trả tiền nhà và các khoản nợ khác, tiền lương của bố tôi không đủ cho gia đình. Mẹ tôi phải làm giúp việc cho một gia đình giàu có ở Phố Hàng Đào để kiếm thêm tiền. Dù nghèo, bố mẹ tôi vẫn cố gắng cho tôi học lớp phổ thông ở trường tiểu học gần nhà. Chúng tôi chỉ gặp nhau vào buổi tối. Bố mẹ tôi chỉ dám mua cho tôi một bộ quần áo mới vào dịp Tết, còn lại mọi thứ khác đều là "vật xa xỉ" mà tôi không dám mơ ước. Chúng tôi sống tạm ổn với cuộc sống nghèo nàn của mình. Nhưng cuộc đời không bao giờ diễn ra như mong đợi, ngay cả khi chúng tôi sống trong cảnh nghèo khó. Bố tôi vì làm việc quá sức đã bị bệnh, nhà nghèo không có tiền mua thuốc, nói gì đến việc đi gặp bác sĩ. Khi bệnh trở nặng, bố tôi liên tục ho và mệt mỏi. Mẹ tôi hàng ngày sau khi đi làm về, ghé qua ông lang đầu xóm để mua cho bố tôi một thang thuốc rẻ tiền. Bà sắc thuốc trong cái niêu sành mẻ miệng và rót cho bố.
Tôi đã khóc lóc thảm thiết suốt cả tuần! Tôi cảm thấy oán hận tất cả mọi người và cả ông trời! Ông ta thật không công bằng khi tạo ra cảnh bất công trong xã hội này! Tôi căm ghét những người giàu có, những kẻ bóc lột sức lao động của bố tôi! Tôi cũng căm ghét những viên chức nhà nước đã đối xử tàn tệ với bố tôi, dù ông chỉ là một xác chết, họ vẫn không ngừng hành hạ ông! Mẹ tôi không thể một mình gánh vác mọi việc trong gia đình! Tôi phải bỏ học để đi đánh giày trên phố! Nhìn những người ăn mặc sang trọng, thưởng thức bữa ăn trong các nhà hàng lộng lẫy, tôi cảm thấy chua xót cho cuộc đời của những người nghèo như chúng tôi! Nhiều hôm, sau khi đánh giày cho họ, không những không được trả tiền, họ còn đá vào bụng tôi và chửi rủa tôi như thể tôi là một kẻ tồi tệ! Tôi chỉ biết ôm đầu chịu đựng và cắn răng để nước mắt không trào ra! Cuộc đời tôi cứ thế trôi đi! Cuộc sống lê lết trên vỉa hè ở nội thành Hà Nội đã biến tôi thành một kẻ chai lì! Để sống, tôi phải đấu tranh, phải giành giật, phải lừa lọc với đời! Cuối cùng, tôi đã trở thành một tên anh chị, một kẻ đâm thuê chém mướn nổi tiếng trong giới giang hồ.
Bà hãy để mẹ tôi yên tâm! Thực ra thì mẹ tôi không biết gì về những việc tôi đã làm trước đây! Trong lòng bà, tôi chỉ là một đứa con trai bé bỏng mà thôi! Thật tội nghiệp cho mẹ tôi, một người mẹ Việt Nam như hàng triệu bà mẹ khác! Khi mãn hạn tù, tôi đã 25 tuổi. Tôi trở về nhà với mẹ, bà tôi khuyên tôi xin vào làm phu khuân vác ở bến tàu như bố tôi trước đây! Tôi không có cách nào khác để cải thiện cuộc sống! Làm khuân vác cũng đã là khá lắm rồi, vì phải có sức khỏe và vóc dáng họ mới nhận chứ không phải dễ! Tôi làm ở đó khoảng 3 tháng thì một trưa nọ, khi tôi đang ăn "cơm nắm" mà mẹ chuẩn bị cho tôi mỗi ngày, một người trung niên cũng là công nhân khuân vác như tôi đến gần thì thầm vào tai tôi rằng muốn gặp tôi ở sau nhà kho khi tan ca! Tôi cũng đã nghe đồn về những tổ chức bí mật cũng như công đoàn... Tôi tò mò muốn biết thêm nên đã nhận lời! Trong buổi gặp gỡ đầu tiên, anh ta chỉ đề cập đến quyền lợi của công nhân, sự bóc lột của giai cấp chủ nhân. Nhưng ở những lần sau, anh ta tuyên truyền nhiều hơn và cuối cùng kêu gọi tôi tham gia vào đảng của anh ta để đấu tranh cho giai cấp!
Nhiệm vụ của tôi là tìm kiếm và tiêu diệt các phần tử chống đối giai cấp công nhân, cũng như các thành phần tư bản và địa chủ. Có lẽ họ đã biết đến thành tích của tôi trong quá khứ và cho rằng tôi rất phù hợp với công việc này! Chỉ sau cuộc họp đó, tôi mới nhận ra rằng mình đang hoạt động cho đảng "Việt Minh". Mãi sau này tôi mới biết rằng Việt Minh thực chất là một đảng Cộng sản trá hình! Dù sao đi nữa, tôi vẫn gia nhập đảng vì lòng căm thù giai cấp của mình! Ban đầu, tôi chỉ là một thành viên trong nhóm. Ban ngày, chúng tôi sống như những người dân lương thiện, có người làm phu khuân vác, có người kéo xe, v.v. để che mắt chính quyền và các đảng phái khác! Nhưng vào ban đêm, chúng tôi lại hội họp, bàn thảo kế hoạch và tìm kiếm thông tin về các thành phần đã được ghi vào "sổ đen"! Lúc này, đảng Việt Minh còn yếu, nên hoạt động của chúng tôi chỉ tập trung vào một số ít mục tiêu đặc biệt. Tôi được giao nhiệm vụ thủ tiêu một viên chức người Việt làm việc tại phủ của quan toàn quyền Pháp, người này được liệt kê là việt gian trong sổ đen của chúng tôi. Ngoài ra, tôi cũng được giao việc thanh toán hai người thuộc đảng VNQD! Với kinh nghiệm sẵn có, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhóm người mà tôi có quyền ra lệnh hành quyết những ai mà tôi muốn! Với quyền lực này, tôi đã ra lệnh tiêu diệt một số kẻ thù của mình trước đây, mặc dù họ không liên quan gì đến chính trị hay giai cấp cả! Đến sau năm 1940, khi cuộc Đệ Nhị Thế Chiến đang diễn ra ác liệt trên thế giới, Pháp thất bại ở châu Âu và như con sâu rút vào kén ở các vùng thuộc địa! Việt Minh đã sử dụng thủ đoạn lừa đảo để kêu gọi các đảng phái mạnh khác nhằm thiết lập chính phủ và cái gọi là "Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội" để mở rộng thế lực, đồng thời trong bóng tối tìm cách tiêu diệt các đảng khác nhằm chiếm trọn chính quyền và công lao! Đảng đã ra lệnh cho chúng tôi mở rộng phạm vi hoạt động, tuyển thêm thành viên và thiết lập nhiều đội đặc nhiệm trong nội thành cũng như ở các tỉnh khác! Với kinh nghiệm của mình, tôi được đề cử làm Tư lệnh các đội đặc nhiệm trong nội thành Hà Nội! Chúng tôi đã bắt giữ rất nhiều đảng viên của các đảng phái khác! Đêm nào cũng có ít nhất 15 bao bố được chúng tôi thả xuống sông Hồng! Vào cuối năm 1945, Pháp dựa vào quân Anh, lại mang quân tái chiếm Việt Nam, các đảng phái, kể cả Việt Minh, đều rút về hoạt động trong bóng tối. Nghe Tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Hủ tiêu một người mà thôi! Vào cuối năm 1946, trong một cuộc đột nhập vào nhà của một tên đảng viên cao cấp của VNQD, chúng tôi đã bắt được hắn và bỏ vào bao bố, lôi ra bờ sông Hồng. Hắn rất lì lợm, không hề van xin như nhiều người khác thường làm! Tôi cảm thấy bực bội, thay vì ném hắn xuống sông như thường lệ, tôi quyết định mang hắn ra, cầm cái mã tấu trong tay và chỉ với một cái lia nhẹ, đầu hắn đã lìa khỏi cổ, lăn lóc trên bờ đê! Tôi ra lệnh nhặt đầu hắn lên, treo trên một cây sào để làm gương và cảnh cáo những đồng đảng của hắn! Xong xuôi, trước khi về, tôi lấy đèn pin rọi xem đầu hắn có quay về hướng tôi hay không! Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh cả xương sống, cái đầu lâu đang trợn mắt nhìn tôi như đe dọa và nhăn răng cười chế diễu tôi! Tôi chớp mắt lia lịa để định thần rồi nhìn lại cho rõ lần nữa, cái đầu lại trở về bình thường - mắt và miệng nhắm chặt với vẻ đau đớn còn hằn trên nét mặt. Tôi tự nhủ: Mình hoa mắt thôi! Nó đã chết rồi còn mở mắt và cười gì nổi nữa!! Chúng tôi ra về thì gà cũng cất tiếng gáy canh đầu! Đúng ba hôm sau, khi tôi vào giường ngủ, vừa chợp mắt được vài phút thì cái đầu lâu đã hi...
Tôi sợ cái đầu lâu đó quá! Dù chỉ là trong giấc mơ, tôi vẫn cố gắng đứng dậy, lấy cây gậy dưới gầm giường và đánh tới tấp vào cái đầu lâu. Nhưng không sao tôi có thể trúng nó, nó bay qua bay lại một cách khéo léo! Mệt quá, tôi bỏ gậy và ngồi xuống giường. Lúc này, cái đầu lâu bay lại gần, tôi nghe rõ tiếng nghiến răng nhẹ nhàng của nó, cùng với tiếng cười chế diễu chói tai! Tôi cố gạt nó ra nhưng không thể chạm vào nó. Rồi nó bay sát ngay trước mặt, phun phèo phèo và le lưỡi liếm vào má tôi! Kinh hãi quá, tôi thét lên! Vợ tôi lay vai tôi và hỏi: - Anh mơ gì mà la hét khủng khiếp thế!? - Anh chỉ bị ác mộng thôi em ạ! Không có gì đâu! Và cứ thế, đêm nào tôi cũng gặp những cơn ác mộng tương tự! Tôi phải ngồi thức trắng đêm! Ngày đi làm, tôi mệt lử vì thiếu ngủ! Có lần tôi té cả xuống sông, cả người lẫn bao gạo trên vai! Tên cai bến đã đuổi tôi về mấy lần và hăm dọa đuổi việc! Tôi phải nhờ mua thuốc ngủ và uống hơi quá liều để tìm giấc ngủ vào ban đêm! Dù vậy, tôi vẫn gặp cái đầu lâu trong mộng như thường! Tôi hốc hác hẳn đi trông thấy! Thành ủy thấy vậy bảo tôi...
Tôi ở Hà Nội! Khi đi thăm sở thú, tôi dẫn thằng bé đến chuồng khỉ. Con tôi chỉ vào một con khỉ đang đu đưa trên cành cây và reo lên: _ Bố xem con khỉ kia nó đang cười với con kìa! _ Đâu đâu? _ Tôi hỏi lại và nhìn theo tay nó chỉ. Ôi trời, trên thân hình nhỏ bé của con khỉ là cái đầu lâu ghê rợn, mắt trừng trừng, miệng cười nhăn nhó của một nhân vật chính trị. Nó nhìn tôi chằm chằm và cười the thé. Con tôi lại reo lên: _ Nó cười với mình kìa bố, con cho nó ăn đậu phụng nghe bố! Con tôi đưa hạt đậu phụng vào lưới sắt, con khỉ tiến lại gần với cái đầu lâu trên cổ. Tôi thấy nó nắm lấy tay con tôi và nói: _ Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao! Tôi hoảng hốt giật tay con tôi ra thật mạnh, tay nó bị sướt vào lưới chảy máu. Tôi vội vàng dùng khăn tay băng vết cắt cho con rồi hỏi: _ Sao con cho nó nắm tay con?!? _ Đâu có bố! Nó chỉ bốc hạt đậu trên tay con thôi mà! Tôi dẫn con tôi về nhà ngay lập tức! Ngày hôm sau, tôi quyết định dẫn con ra công viên với hy vọng không khí trong lành và sân cỏ rộng rãi sẽ giúp tôi quên đi sự ám ảnh đó! Chúng tôi mang theo một trái bóng để chơi.
Y lên lại tay tôi và vẫn với gương mặt ghê rợn đó, nó thều thào câu quen thuộc: "Đền mạng cho tao!" Tôi quăng nó thật xa rồi ù té chạy! Con tôi ôm quả bóng đuổi theo tôi! Tôi vẫn nghe tiếng cái đầu trên tay nó gào theo: "Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao!" Tôi chỉ kịp nghe tiếng xe thắng gấp mà thôi!! Khi mở mắt ra, tôi thấy chân mình quấn băng trắng toát, bên cạnh là vợ và con ngồi nhìn với vẻ lo lắng! Thấy tôi mở mắt, vợ tôi mừng rỡ hỏi: - Anh tỉnh rồi à? Em mừng quá! Anh chạy đi đâu mà như điên vậy! Đâm đầu vào xe mà cũng không biết nữa! May là không chết! Lần sau anh phải để ý một tí nghe! - Anh bị chóng mặt nên chẳng thấy xe chạy đến! Về sau anh sẽ cẩn thận hơn. - Tôi ậm ừ cho qua chuyện. Tôi vẫn giấu kín mọi việc xảy ra với mình, nên không ai biết tôi bị cái đầu oan nghiệt kia đòi nợ máu! Thôi thì cứ yên lặng, đừng gây thêm lo lắng cho người thân - tôi tự nhủ với mình như vậy! Luật của bệnh viện không cho thân nhân ở lại đêm nên tối đến, vợ con tôi ra về. Họ chúc tôi ngủ ngon và nói ngày mai sẽ mang thêm vật dụng cần thiết và thức ăn hoa quả vào thăm tôi. Nằm thao thức...
Không, dù tôi có muốn nó là bóng đèn đến mấy thì trước mắt tôi vẫn là sự thật tàn nhẫn! Cái đầu vẫn nằm đó, vẫn nhe răng cười với tôi, vẫn đôi mắt trợn trừng như đầy thù hận nhìn tôi không chớp. Xen lẫn với tiếng cười nhỏ nhưng chói tai là câu rên rỉ quen thuộc "Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao!" Tôi hét lớn và lăn xuống giường! Có tiếng chân chạy vội vàng về phòng tôi và rồi tiếng mở cửa: - Cái gì mà la lối ầm lên vậy?! Đây là bệnh viện chứ không phải nhà riêng mà muốn làm gì thì làm, nghe chưa!! Nhưng khi thấy tôi nằm lăn quay, run rẩy như bị động kinh dưới đất, cô y tá chạy tới nâng tôi dậy hỏi: - Có sao không? Chuyện gì xảy ra vậy? - Nó, nó ở kia kìa!! - Tôi run rẩy chỉ về phía bóng đèn. - Cái bóng đèn đó à? Nó là ai vậy?! - Cái, cái đầu lâu trên đó!! - Tôi nói không thành lời. - Anh có bị điên không đó?! - Cô ta hỏi lại với giọng nghi ngờ! - Không, nó vẫn ở đó kìa! Nó đang cười với tôi kìa!! - Tôi chỉ tay vào cái đầu lâu, miệng thều thào với cô y tá. Cô ta lắc đầu rồi giúp tôi nằm lại lên giường! Suốt đêm đó, tôi không thể ngủ được.
Vì tôi bị xe tông và ngã xuống đường nhựa, có lẽ đầu tôi bị chấn thương nên tôi mới trở nên như vậy. Bác sĩ mà, nói gì cũng chẳng có ai tin! Thế là tôi bị chuyển sang khu tâm thần dù tôi biết chắc chắn là mình không điên chút nào cả! Chiều hôm đó, vợ tôi đến thăm và ngạc nhiên khi thấy tôi nằm chung với những người ngớ ngẩn khác! Tôi giải thích rằng bác sĩ đã nhầm tưởng tôi bị tổn thương sọ não nên mới đưa tôi qua đây! Tôi trấn an vợ rằng chỉ vài hôm nữa sẽ không có gì, họ sẽ cho tôi về nhà thôi! Vợ tôi mang theo trái cây, một số thức ăn và hai chai nước ngọt "con cọp" của hãng BGI vào cho tôi. Sau khi ăn uống xong, vợ tôi ở lại một lúc rồi ra về. Trên trần nhà là cái quạt trần cũ, quay kêu kẹt như bị khô dầu! Nó như cố gắng lắm mới quay hết được một vòng! Nhà thương mà có được cái quạt máy trên trần là phước lắm rồi. Cố nhắm mắt để ngủ, nhưng tôi lại nghe tiếng rên siết thê thảm theo nhịp kêu kẹt của cái quạt trên trần! Tôi bịt tai lại để không nghe thấy cái tiếng quái ác đó! Nhưng vô hiệu! Tôi vẫn nghe nó một cách rõ ràng như ai đó đang nói bên tai tôi! Tôi tự nhủ không được mở mắt nhìn lên, nhưng một sức mạnh vô hình nào đó đã bắt tôi phải mở mắt ra.
_ Mày muốn đòi gì thì cứ nói đi! Mày ám ảnh tao lâu rồi, muốn đòi gì thì cứ nói ra, tao đang nghe đây! _ Mày hãy đền mạng mày cho tao! _ Nếu có gan thì giết tao đi! Tao sẵn sàng đây! _ Không! Chính tay mày phải giết tao! Tao muốn tự tay mày xử lý mày thôi! _ Tao không tự giết mình! Mày làm gì được tao đây? Tôi nằm đó, nhìn lên như thách thức nó! Lúc này cái đầu lâu không chỉ còn là của tên VNQD nữa, mà nó liên tục biến đổi! Lúc thì thành của tên làm trong phủ toàn quyền Pháp, lúc thì thành đầu của các tên đảng phái khác, lúc lại là của những kẻ mà vì thù oán riêng, tôi đã ra lệnh hạ sát! Chúng gọi tôi đòi nợ máu! Rồi những cái đầu đó bắt đầu bay thẳng vào mặt tôi! Tôi né tránh chúng đến kiệt sức! Cuối cùng, tôi để mặc chúng, hứng chịu những cú đập vô hình khắp mặt! Đau đớn quá, tôi chỉ còn biết quơ tay để xua đuổi những cú đập kinh hoàng này! Miệng tôi không ngừng la hét, chửi rủa những cái đầu lâu kia! Thỉnh thoảng, một người trực nhà thương ghé qua nhìn tôi và lắc đầu, có vẻ thương hại cho tình trạng của tôi! Tôi đã mất ngủ quá nhiều.
Việc là tôi không thể kiểm soát được hành vi và lời nói của mình! Hình như chúng bị ảnh hưởng bởi các oan hồn thì phải?! Sáng hôm sau, họ chuyển tôi vào phòng biệt cư, nơi dành cho những người bị tâm thần nặng! Lý do là họ sợ tôi sẽ gây hại cho các bệnh nhân khác xung quanh! Chiều đến, vợ con tôi đến thăm! Nhìn thấy con, tôi không kìm được nước mắt! Tôi thương cho nó, không biết tương lai sẽ ra sao! Chắc nó cũng sẽ rơi vào tình trạng đói nghèo như tôi hồi nhỏ chăng?! Chỉ có lúc gặp vợ con là tôi giữ được sự bình tĩnh, tôi có thể kiềm chế lời nói và hành động của mình! Tôi không biết lý do là gì, nhưng có lẽ tình cảm gia đình đã chiến thắng cả những lực lượng vô hình! Chúng tôi trò chuyện một lúc, nhắc lại những kỷ niệm đẹp của những năm qua! Sau khi ăn uống xong, vợ tôi ngập ngừng nói: _ Anh à! Thành ủy tháng này không cấp tiền trợ cấp cho chúng ta nữa! _ Sao vậy?! _ Tôi vội ngắt lời. _ Em không biết! Nhưng em có hỏi anh Tư thì anh ấy nói nhỏ cho em biết là họ đã quyết định loại trừ anh rồi! Đã có người thay thế chức vụ của anh! Họ nói anh bây giờ chỉ là một thằng điên vô dụng mà thôi!! Tôi im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói với vợ tôi.
Tôi muốn ghi lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình, những việc tôi đã làm và những suy nghĩ của tôi! Tôi đã đưa ra quyết định cho bản thân! Vợ con tôi không cần phải lo lắng thêm về một gánh nặng nào nữa trong cuộc sống khó khăn của họ! Các oan hồn kia ơi! Các ngươi không cần phải ám ảnh tôi nữa đâu! Tôi đã có quyết định rồi! Suốt cả ngày hôm sau, tôi cố gắng nhớ lại quá khứ của mình và ghi chép nó vào những trang giấy của quyển sách mỏng này! Đến chiều, nhân viên trực mang cho tôi một tô cháo hành, tôi định múc một thìa để ăn! Nhưng tôi không thể nhấc cái thìa lên! Tô cháo đã biến thành cái đầu lâu đang cắn chặt cái thìa của tôi! Tôi đã mất hết niềm tin! Hy vọng rằng mình sẽ được đối xử như một người bình thường trong xã hội này cũng không còn! Tôi buông tay để cái thìa lại trong miệng đầu lâu, rồi nói với nó: _ Mày không cần phải chờ lâu đâu! Đêm đến, các oan hồn vẫn gọi réo quanh tôi! Tôi làm ngơ với chúng, không thèm tránh hay gạt những cú phóng vào mặt mình nữa! Vào nửa đêm, tôi đập bể chai nước ngọt, cầm một mảnh vỡ sắc trong tay phải và để cánh tay trái trên tấm khăn trải giường!
"Vợ con tôi!" Tôi đặt quyển vở vào cái hộp sắt đựng bánh quy, bên trong có vài vật dụng cá nhân của mình, rồi để tờ giấy lên trên và đặt nó lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường! Sáng hôm sau, người y tá nhìn qua cửa phòng thấy bệnh nhân nằm vắt ngang giường, máu thấm đầy khăn trải! Anh ta la lớn gọi mọi người vào xem! Sau đó, họ tiến hành thủ tục đưa xuống nhà xác và thông báo cho thân nhân đến nhận. Trong hồ sơ bệnh án ghi: Bệnh nhân lên cơn điên! Tự cắt cổ tay mình trong đêm. Mời quý thính giả cùng đón nghe truyện ma "Đầu Lâu Báo Oán" của tác giả Tam Tang qua giọng đọc của Mạnh Cường. Nghe tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.