Đừng khóc ở Rome
Hãy lắng nghe truyện ngắn "Đừng khóc ở Rome" của tác giả qua giọng đọc. Truyện kể về một người đàn ông tìm đến Rome với mong muốn làm mới cuộc đời, tìm kiếm hạnh phúc. Sau nhiều thử thách khó khăn, anh ta tìm thấy người bạn đời của mình và cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc thật đẹp của tình yêu. Hãy thưởng thức truyện qua trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one!
Đừng khóc ở Rome là câu chuyện về hai người yêu nhau, Hải Nam và Hạ Vy. Họ có một cuộc hẹn hò buổi tối tại Rome, nhưng Hạ Vy đã tới sớm hơn để chuẩn bị cho quà tặng đặc biệt dành cho Hải Nam. Khi Hải Nam mở cửa, anh đã bất ngờ và rất vui mừng khi thấy bạn gái của mình đã đến trước giờ hẹn.
Tuy nhiên, khi Hại Vy đưa quà tặng cho Hải Nam, anh đã hỏi về người gửi và cô đã trả lời rằng đó là món quà dành cho anh từ cô ấy. Hải Nam thấy bất ngờ và hạnh phúc khi nhận được món quà đặc biệt, nhưng anh vẫn muốn biết tại sao cô ấy lại tặng cho anh điều đó.
Hạ Vy giải thích rằng đó chỉ là một cách để cô ấy giữ anh lại bên mình, không phải để từ giã. Mặc dù anh vẫn còn băn khoăn, nhưng anh đã chấp nhận và hai người đã có một đêm tuyệt vời cùng nhau.
Những giây phút lãng mạn này trong Đừng khóc ở Rome cho thấy rằng tình yêu có thể đến bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu. Hải Nam và Hạ Vy đã thể hiện tình cảm chân thành của mình cho nhau thông qua món quà đặc biệt, đồng thời cũng khẳng định tình yêu của mình bằng cách ở lại bên nhau đêm đó.
Tình yêu không phải là điều dễ dàng, nhưng nó đáng để trân trọng và nỗ lực để bảo vệ. Đừng khóc ở Rome là một câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng những thông điệp lớn về tình yêu và sự quan tâm đến người mình yêu.
Bài hát "Đừng khóc ở Rome" đã khiến Hạ Vy tự hỏi mình liệu cô có "điên" hay không, bởi vì nó đã đánh thức trong cô những cảm xúc mạnh mẽ. Hạ Vy là một cô gái có tính cách không ổn định, ngỗ ngược và thỉnh thoảng lại đi tìm góc khuất để khóc lóc. Cô yêu những ngoại lệ và Hải Nam là một trong số đó. Ở thành phố đẹp như Rome, việc kiếm được một người có cùng dòng máu Việt thật khó khăn. Nhưng định mệnh đã đưa Hạ Vy gặp gỡ và yêu đương với Hải Nam trên một chuyến tàu lửa. Lần đó, Hạ Vy đi Pháp và cả hai ngồi đối diện nhau trên tàu. Hải Nam đeo ba lô trước ngực, khẽ nhẩm hát theo điệu nhạc từ tai nghe, đầu lắc lư theo nhịp. Cô không thể rời mắt khỏi anh chàng này và đã tưởng anh là người Trung Quốc. Ánh mắt ngạc nhiên của Hải Nam khiến Hạ Vy tỉnh lại và bỗng cảm thấy tim đập nhanh, nỗi sợ chẳng hiểu từ đâu tràn ngập cô. Bến cuối cùng, cô rời tàu và bước xuống đất liu riu, cảm giác như đang lạc vào một thế giới mới. Sau đó, Hạ Vy và Hải Nam đã tiếp tục gặp gỡ và trở thành người yêu của nhau. Họ luôn ủng hộ lẫn nhau và cùng chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống. Cả hai thật sự là ngoại lệ, một cặp đôi Việt Nam trẻ đầy nhiệt huyết và tình yêu.
Hạ Vy đang lái xe đến Rome, vừa mất việc làm và cảm thấy rất hụt hẫng. Trong chuyến đi, cô đã gặp nhiều trở ngại và hiểu những khoảnh khắc không thể lý giải. Vài giờ sau, cô nhận ra ví tiền của mình đã mất và rơi vào tình trạng vô cùng hoang mang. Không có tiền, điện thoại, hoặc người quen ở nơi này, cô cứ mãi khóc và mong tìm được hướng đi mới. Cô nhớ lại chuyện của mình từ khi bị mẹ bỏ rơi tại ga tàu hỏa. Cô chỉ khác là lần này, cô không thể gào khóc nữa, chỉ có thể nấc lên những tiếng nhỏ nhẹ. Khi đang ngồi khóc, Hạ Vy nhận được sự giúp đỡ từ một người đàn ông trẻ tuổi người Việt tên Hải Nam. Hải Nam thấy Hạ Vy khóc và đã đến để hỏi xem cô có gì cần giúp đỡ không. Hạ Vy rất ngạc nhiên khi Hải Nam biết nói tiếng Việt và đã giúp đỡ cô. Sau đó, Hải Nam đã đi đi đâu đó và bỏ lại Hạ Vy ngồi một mình. Hạ Vy cảm thấy vô cùng bối rối với những gì vừa xảy ra. Nhưng cô cũng nhận ra rằng, không phải ai cũng định hại mình. Cô cảm thấy an toàn và đã tiếp tục hành trình của mình đến Rome. Trong suốt chuyến đi, Hạ Vy đã cảm thấy rất nhẹ nhõm sau khi đã gặp được người giúp đỡ như Hải Nam. Dù cho cuộc sống có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa, Hạ Vy vẫn tin rằng sẽ có những người có trái tim tràn đầy yêu thương và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Cô sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này và sẽ mãi giữ trong tim mình hình bóng của người bạn mới này.
Bài hát Kết thúc (To kill a love) của White noize vang lên từ một giọng nam đầy nội lực cùng với tiếng đàn ghi ta cuốn hút. Cô gái điếng người nhận ra người đàn ông đang ôm đàn ghita và hát say mê với chiếc mũ đặt trước mặt. Vòng tròn quanh anh càng ngày càng dày hơn đến nỗi cô không thể nhìn thấy anh được. Những thân hình lớn và vàng chóe che kín tầm nhìn của cô. Nhưng cô vẫn cảm nhận được mọi thứ qua giọng ca, cái nhìn, đôi tay của anh. Cô chỉ có thể đứng im và nhìn khi chiếc mũ của anh đầy đồng xu. Cuối cùng, màn biểu diễn kết thúc và đám đông tan rã. Anh lại tiến lại gần cô và nói: - 20 Euro để quay lại Roma nhé, cô bé! 1 Euro cho việc làm từ thiện. - Anh... - Cô chỉ có thể bật tiếng khóc ra. - Tôi biết anh đã kiếm được số tiền này thế nào rồi đấy, đừng từ chối. Bây giờ hãy lau nước mắt và đi thôi, tiến lên! Anh học ở một trường kiến trúc nằm cách chỗ cô nửa tiếng đi tàu điện ngầm. Và anh quen với cô, quen với việc phải lang thang khi tuyết rơi lạnh buốt. Quen với việc cô lôi anh ra khỏi chăn ấm vào lúc 6 giờ sáng để đi chụp ảnh với loài hoa tím ngắt như những bông bằng lăng mà chẳng ai biết tên. Anh cũng đã quen với cô, đã quen với tình yêu của họ.
Hạ Vy sống một cuộc đời mà sở thích và đam mê của cô là một mảnh ghép của bức tranh hoàn hảo. Có những lúc, sự điên rồ của cô khiến cuộc sống trở nên náo nhiệt và thú vị hơn cho cả cô và những người xung quanh. Tuy nhiên, cũng có những mảnh ghép không hoàn hảo, xù xì và xấu xí đáng ghét, những lỗi lầm mà không nên được tha thứ. Một lần, Hạ Vy đang ngồi uống cà phê thì bỗng nhiên cô dằn mạnh cốc xuống bàn làm nước bắn tung tóe. Người đàn ông ngồi cạnh cô chỉ im lặng lấy khăn lau những giọt nước trên tay cô và nhẹ nhàng nói với cô rằng cô nên học cách tha thứ. Cuộc sống của Hạ Vy thật bất ngờ khi cô bước vào nhà và gặp người đàn bà mà cô biết chắc chắn là đã chết từ lâu. Người đàn bà đó quay lại trước mặt cô, cô cảm thấy đứng ngồi không yên, cảm giác toàn thế giới dang dở và chao đảo. Cô lao ra đường mặt đầy hoang mang, tan nát dưới những bánh tàu nghiến xình xịch vào đường ray, nghiến xình xịch vào đầu cô, vào trái tim cô. Tại sao lại là người đó, tại sao lại là Hải Nam, và tại sao lại là cô? Sau những trải nghiệm đầy sóng gió, Hạ Vy học được một bài học quan trọng: đôi khi trong cuộc sống, chúng ta không thể kiểm soát được mọi thứ xảy ra, nhưng những gì chúng ta có thể kiểm soát được là cách chúng ta đối mặt với những thử thách, những thay đổi đột ngột trong cuộc sống. Và qua đó, chúng ta có thể học cách tha thứ, cố gắng tiếp tục đi tới phía trước và tiếp tục tìm kiếm những mảnh ghép hoàn hảo cho cuộc đời mình.
Vy là một cô gái trẻ đang sống tại Tokyo, Nhật Bản. Cô rất yêu thích ngành PR và đầy đam mê với công việc của mình. Tuy nhiên, đôi khi cô cảm thấy buồn và đau lòng khi nhớ về Hải Nam - một chàng trai cô yêu thương, nhưng đã chia tay cách đây một tháng. Mỗi khi đi đến cổng nhà anh, cô lại sau đó lại rời đi vội vã. Cô thường mua những món quà nhỏ hay cắt các bưu thiếp gửi đến anh. Nhưng đôi khi cô tự nhủ rằng tình yêu không thể nói hết được. Một cái rò hẳn sẽ khiến con tim thêm đau đớn. Yêu một người khác ngay lập tức thật sự không thể, chỉ có thời gian mới có thể giúp cô chữa lành và quên đi. Tuy là cô không tin rằng những điều đó có thể xảy ra, nhưng cô cũng hy vọng rằng trong tương lai, cô có thể quên đi anh ta. Một ngày, khi cô kiểm tra email, cô không tìm thấy bất kỳ thông điệp nào từ Hải Nam, chỉ có thư của mẹ và bạn bè. Mẹ cô mới đến nhà và yêu cầu cô giúp đỡ. Hải Nam không chỉ bỏ mặc Vy, mà còn không liên lạc với bất kỳ ai, anh ta đã biến mất. Vy rất lo lắng về Hải Nam, cô không biết anh ấy sống ra sao, anh đang làm gì hay ở đâu. Cô cảm thấy rất đau lòng và lo sợ. Cô quyết định đi tìm kiếm anh ta, dù cho cô biết mình đang điên rồ. Một tháng đã trôi qua, cô cảm thấy cô đơn, nhưng không hề cảm thấy bị tác động. Tuy nhiên, bây giờ, cô buồn bã hơn, vì anh ta của cô đã biến mất một cách đáng ngại. Vy không biết anh ta đang ở đâu và không kịp hỏi thăm anh ta lần cuối trước khi anh ta biến mất.
Cô ngồi đó, bất động, chỉ muốn khóc. Cô đã có cảm giác như bản thân đã phản bội chính mình, khi không thể tìm được anh ấy nếu anh ấy đã không muốn xuất hiện. Vậy tại sao anh phải làm thế? Nếu ai đó phải thất vọng về mẹ, thì chính là cô đấy. Liệu anh có thực sự thất vọng về cách cư xử của người đàn bà ấy với cô không? Cô ngồi lặng thinh giữa sân trường, trong lòng thật thất bại. Rồi cô nhận ra một thứ gì đó đã chạy qua, và cảm thấy muốn về nhà, chỉ để xin số điện thoại của mẹ Hải Nam. Cô lục tung tủ quần áo của mình, cuối cùng cũng tìm được một bộ đồ ưng ý. Chiếc jean rách, chiếc áo khoác nâu hầm hố và cái mũ lưỡi trai đầy nghịch ngợm. Cô nhìn thấy bản thân mình trong gương, đó là hình ảnh của một cô bé ngổ ngáo, trong đôi mắt đó chứa đựng tình cảm của cô dành cho Hải Nam - người mà cô yêu và không thể để anh đi chỉ vì sự cứng đầu của cô. Cô hiểu rằng khi không thể làm gì đó, người ta đã đủ đau khổ rồi, đừng bao giờ xoáy vào để làm tổn thương họ và tìm lý do cho sự ương ngạnh của chính mình. Buổi tối đêm nhạc sinh viên quốc tế đầy ánh đèn nhấp nháy, những thanh niên hào hứng lộn xộn trong sân trường, tất cả đều tạo nên một không khí sôi động. Cô đứng phía sau một cánh gà, lẩm nhẩm một câu duy nhất như thần chú, kỷ niệm từ mẹ của cô "Mọi điều cần phải được nhắc đi nhắc lại để nó kết nối với hiện tại". Cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng cô đã tan biến. Cô quay lại và bước về phía đám đông. Cô không thể đứng ngoài đó mãi được, nó đã quá chán nản. Cô cần phải đi điều gì đó, dù chỉ là một bước.
Hạ Vy, hay còn gọi là Đỗ Hạ Vy, là một nữ ca sĩ trẻ đầy nhiệt huyết. Đêm nay, cô đang chính thức ra mắt album đầu tay "Đi tìm ánh sáng". Sự kiện diễn ra tại một phòng trà lớn ở trung tâm thủ đô Rome, nơi có đến hàng trăm fan hâm mộ đang chờ đợi. Khi bước ra sân khấu, Hạ Vy đã nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của khán giả. Điệu nhạc đầu tiên phát ra, cô đứng im trên sân khấu và nhìn chăm chú xuống dưới tìm kiếm anh. Nhưng anh không có ở nơi đó, và không có ai biết nơi anh đang ở. Tiếng xì xào bắt đầu văng vẳng trong phòng, mọi người đang tò mò và tìm hiểu về tình huống này. Cả ban nhạc đang chơi cũng im lặng tại chỗ. Hạ Vy vất vả cầm lấy micro và nói: "Em biết anh đang ở đây, anh đang nhìn em, nhìn con bé ngốc nghếch của anh trong bộ đồ hầm hố này. Anh không phải làm thế mà, không phải biến mất như thế mà. Em biết mình biến mất là sai rồi. Đôi khi, chỉ một lần mở lòng ra là trái tim lại tràn ngập yêu thương. Anh đã hát cho em bài hát này, giờ em hát cho riêng anh, không phải để từ giã mà để giữ chặt anh lại, mãi mãi. Em yêu anh. Và em đang giữ một lý do để có thể nói rằng Ti amo…” Sau đó, Hạ Vy bắt đầu hát bài hát "Ti amo" với trái tim đầy nhiệt huyết và cảm xúc. Cô nhảy theo từng nốt nhạc rock của ban nhạc, thể hiện sức sống của mình thông qua giọng hát. Khóe miệng cô luôn nhếch lên với sự tươi cười và hạnh phúc khiến khán giả phấn khích. Khi kết thúc bài hát, Hạ Vy với mái tóc đã ướt đẫm vì mồ hôi và cảm giác phấn khích, chân tay rã rời. Cô đứng lặng chờ đợi anh, nhưng anh vẫn chưa hiện ra. Từng giây đồng hồ trôi qua, cảm giác hồi hộp trong tim cô ngày càng tăng lên. Sự cổ vũ và sự quan tâm của khán giả đã giúp cho Hạ Vy ngày một tự tin hơn trong suốt chặng đường âm nhạc của mình. Cô nói rằng: "Em cảm thấy hạnh phúc và biết ơn vì có mọi người ở bên cạnh trong những thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời em. Hạ Vy sẽ cố gắng hết mình để trở thành một nữ ca sĩ xuất sắc nhất và thể hiện được tình cảm của mình đến với khán giả."
Cô nhìn người con trai đứng trước mặt, suy nghĩ đầy chông gai. Anh trông gầy đi nhiều và đen đi rất nhiều. Cô không thể kìm nén được nữa và đột nhiên khóc lên: "Vậy mà em nghĩ anh không bao giờ muốn gặp em nữa. Anh à, có phải vì anh buồn vì những gì mẹ đã làm nên anh mới như vậy không?" Anh chẳng nói gì và chỉ đứng im lặng nhìn cô. Cô mới tiếp tục: "Tha thứ là điều dễ nhất mà chúng ta không nghĩ là mình làm được. Chỉ cần mở lòng ra thôi đúng không? Vậy thì anh hãy là chính anh đi, là người đã khuyên em học cách tha thứ." Nhưng anh vẫn im lặng và cô chợt nhận ra rằng có rất nhiều điều anh không thể nói với cô. Anh sợ không thể giải quyết mọi thứ và còn sợ phải xa cô mãi mãi. Cuối cùng, anh quay lưng bước đi và cô cảm thấy choáng váng. Cô gào lên rằng anh chỉ là con nuôi thôi, nhưng anh đứng lại và nói với cô rằng mẹ ruột của cô đã đi khắp nơi tìm kiếm và nuôi anh với tình cảm như một mẹ yêu thương con mình. Cô cảm thấy như thế giống như một cuộc đối thoại suôn sẻ giữa hai người. Ở đầu câu chuyện, cô như sáp nến đổ đầy suy nghĩ và đông cứng hành động, nhưng cuối cùng, cô đã mở lòng và nhận ra rằng, tha thứ là điều dễ nhất mà chúng ta không nghĩ là mình làm được. Và đó là một bài học quan trọng mà chúng ta cần học hỏi.
Hạ Vy đã bị đá bóng trúng mất tích khi còn nhỏ, và cô không biết lý do tại sao. Mẹ cô đã cố gắng hết sức để tìm kiếm và giải thích cho cô, nhưng không được gì. Hạ Vy cảm thấy tự ti và xấu hổ vì bị bỏ rơi, nhưng mẹ cô luôn đảm bảo rằng không có gì phải xấu hổ vì đây là một sự việc đáng tiếc. Sự thật là Hạ Vy đã mang một quá khứ đau buồn, và mẹ cô đã cố gắng dạy cho cô rằng tha thứ và yêu thương là những giá trị quan trọng nhất trong cuộc sống. Cô cảm thấy rất xúc động khi nghe những lời của mẹ, và từ đó cô luôn cố gắng để sống hạnh phúc và yêu thương người xung quanh. Trong một ngày nọ, Hạ Vy và Hải Nam đã thổ lộ tình cảm của mình cho nhau. Hải Nam nói rằng anh yêu cô, và đã dành tháng ngày để suy nghĩ và lo lắng trước khi nói ra điều đó. Hạ Vy rất xúc động và cảm thấy hạnh phúc khi biết điều này. Có lẽ đó là bởi vì quá khứ của mình, cô hiểu rõ tầm quan trọng của tình yêu và tha thứ. Cô đã học được cách chấp nhận và yêu thương bản thân mình, và trong quá trình đó, cô cũng đã học được cách yêu thương người khác. Hạ Vy đã khóc khi nhận ra rằng cô đã phải trải qua quá nhiều đau khổ trong quá khứ, nhưng cô cũng cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng Hải Nam yêu cô và đã dành cả tháng để suy nghĩ. Cuối cùng, Hải Nam và Hạ Vy đã thừa nhận tình cảm của mình và hạnh phúc bên nhau. Họ đã học được cách tha thứ và yêu thương, và chính những giá trị này đã giúp họ tìm thấy hạnh phúc và tình yêu đích thực.
Cô đang rất thất vọng về mẹ của mình. Anh trai cô đã hỏi liệu cô có thật sự thất vọng về mẹ hay không. Nhưng cô không trả lời. Cô cảm thấy thất bại và buồn bã khi ngồi lặng thinh giữa sân trường. Cô đang suy nghĩ về cách mà người đàn bà kia đã đối xử với cô và có thể anh Hải Nam cũng bị ảnh hưởng bởi cô ta. Cô bỗng nghe thấy một thứ gì đó chạy qua và nhanh chóng điều khiển chiếc điện thoại để xin số của mẹ Hải Nam. Sau đó, cô đã lục tung tủ quần áo của mình để tìm một bộ đồ phù hợp. Cô chọn một bộ quần áo jean rách, áo khoác nâu hầm hố với cái mũ lưỡi trai đầy nghịch ngợm. Trong khi tự soi lại mình trong gương, cô thấy con mắt của một đứa trẻ trông rất ngổ ngáo. Con mắt đó đã cho cô thấy hình ảnh của Hải Nam, người mà cô đang yêu và quyết tâm không để anh ta đi vì sự cứng đầu của mình. Cô nhận ra rằng khi người khác không thể làm gì đó, họ đã đủ đau khổ. Vì vậy, cô quyết định không làm tổn thương Hải Nam và không để bản thân mình trở nên cứng đầu. Cô đã đến đêm nhạc sinh viên quốc tế với những ánh đèn nhấp nháy chói lóa. Các bạn sinh viên đang tưng bừng và vui vẻ hơn bao giờ hết. Cô đứng sau cánh gà, lẩm nhẩm một câu duy nhất như thần chú, chả phải vì mẹ cô từng bảo rằng nếu cứ nhắc đi nhắc lại thì điều đó sẽ thành hiện thực sao? "Anh ở đây, anh ở đây ..." Cô rút chân lại để ngồi, nhưng bất ngờ cảm thấy lạnh lẽo cùng với nỗi lo lắng ám ảnh. Cô cảm thấy như đang bước vào một chiếc tủ lạnh.
Cô đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu sáng lên gương mặt cũng như đôi chân của cô. Trong khi đó, những lời ca tụng, cũng như sự vỗ tay của khán giả đang dần tắt dần. Cô cố gắng giữ lại sự nồng nhiệt của buổi biểu diễn, nhưng cô không thể vượt qua được những thắc mắc trong đầu mình. Cô cầm microphone và nói lên những lời tâm sự: "Anh ở đâu? Em biết anh đang nhìn em, nhìn vào chính con bé ngốc nghếch của anh này. Anh đừng biến mất như thế, hãy quay về bên em. Em yêu anh. Em đã hát bài hát này cho anh và giờ em lại hát nó một lần nữa, không phải để từ giã mà để giữ anh ở bên em mãi mãi. Ti amo..." Cô gào lên "Ti amo" và ban nhạc bắt đầu lại từ đầu. Cô hát hết mình và nhảy theo điệu rock cực chuẩn của ban nhạc. Giữa sân khấu tối và hơi mát, cô tự cảm thấy mình đang sống trong một giấc mộng. Nhưng cuối cùng, buổi biểu diễn kết thúc và sân khấu vắng tanh. Cô đứng trên sân khấu, tóc ướt đẫm mồ hôi và bàn tay run lên trên microphone. Từng phút giây trôi qua, tình trạng của cô không được cải thiện. Cô cảm thấy trống vắng và không có chút hy vọng. Khi đó, cô nhìn lên và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên sau khán đài. Biết đó không phải là anh, nhưng cô vẫn giữ lại sức sống và tiếp tục mỉm cười. Cô nhận ra rằng tình yêu có thể đến từ bất cứ nơi nào. Và dù anh ở đâu thì cô vẫn yêu anh như thế.
Đêm nhạc ở Rome, cô gái nhìn thấy chàng trai gầy đen đi trên sân khấu và cô đã yêu anh. Nhưng không may, anh không yêu cô. Anh từ chối gặp cô và đó là một kết thúc đau lòng. Cô không hiểu vì sao anh không thể yêu cô, vì sao anh không muốn gặp cô. "Em giữ bí mật gì để nói Ti amo?" - Anh hỏi. Cô lặng lẽ, suy nghĩ đầy u uất. Cô không hiểu sao anh lại quyết định từ chối cô như vậy. "Vậy mà em nghĩ anh không bao giờ muốn gặp em nữa. Anh à, có phải vì anh buồn vì những gì mẹ đã làm nên anh mới như vậy không?" - Cô khóc. Anh không trả lời. Cô cố gắng thuyết phục anh tha thứ và mở lòng, nhưng anh chỉ lặng lẽ bước đi. Cô đứng cô đơn và choáng váng. "Anh chỉ là con nuôi thôi!" - Cô gào lên. Anh quay lại, bất ngờ. Cô tiếp tục nói về việc gọi điện cho mẹ anh và tìm kiếm sự thật về tuổi tác của anh. Mẹ anh đã đi khắp nơi để tìm kiếm anh khi biết rằng anh bị mất tích. Cuộc tình của họ kết thúc đau đớn. Cô không thể hiểu được vì sao anh lại từ chối cô. Tuy nhiên, cô vẫn hy vọng anh sẽ tìm ra được giải pháp cho vấn đề của mình và cho phép mình trở lại bên cạnh anh.
Đối diện với nhau, Hạ Vy và Hải Nam dường như đang đối thoại với những cảm xúc ngược đời nhau. Những câu chuyện về quá khứ và thực tế hiện tại đã dẫn đến một sự tha thứ đầy cảm xúc. Hải Nam nhắc nhở Hạ Vy đến một ký ức về một vụ tai nạn đá bóng ngoài phố khiến anh phải băng bó chân và không biết gì về sự việc. Nhưng con người ta không nên giữ những thù hận, mà nên tha thứ. Việc xa cách con người không phải là lựa chọn tốt nhất, giữa những cuộc tình, cảm giác phải tha thứ và đoàn tụ lại là điều quan trọng nhất. Hạ Vy được xáo trộn vì động lòng của mình khi phải đối mặt với sự tha thứ và cả tình yêu. Cô đã không nghĩ đến việc nói thật như vậy, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ tha thứ như thế. Nhưng giờ đây, những gì cô nói đều là thật và chính xác. Vào lúc đó, Hải Nam đột nhiên chạy đến ôm cô và nghẹn ngào nói rằng anh yêu cô. Anh không dám nói rằng anh yêu cô và suýt biến mất vì sợ nếu là anh em, anh sẽ không thể nhìn thấy cô mỗi ngày. Anh chỉ tưởng tượng về hình ảnh của cô trong mắt anh. Một tháng qua, anh đã đau đớn tột độ. Hà Vy cũng cảm thấy tình yêu từ Hải Nam. Hai người thực sự vướng mắc trong trái tim của nhau. Hải Nam nắm chặt tay Hạ Vy, coi như anh tỏ tình trước đấy. Cô chưa biết phải nói gì, tại vì cô còn trẻ. Hạ Vy nghiêng đầu lại và phân buaanh với Hải Nam: "Chúng ta còn trẻ, đó có phải là thật sự không?" Hải Nam ôm Hạ Vy mạnh mẽ và nói: "Đó không phải là vấn đề. Hãy để chúng ta cùng điều chỉnh cho tương lai của chúng ta. Anh sẽ đợi em. Vì tình yêu của chúng ta." Hạ Vy và Hải Nam quyết định sẽ yêu đến cùng. Họ đã trải qua rất nhiều khoảnh khắc như sự tha thứ, tình yêu và trưởng thành. Vào lúc này, họ chỉ muốn tạo ra một cuộc đời tình trọn vẹn, đúng chất một bài ca tình yêu.
"Đừng khóc ở Rome" là một tác phẩm của tác giả Honey Pie. Chương trình được phát sóng với sự tham gia của MC Hiền Lương Lớn và kỹ thuật cũng được thực hiện bởi Hiền Lương Lớn. Nội dung chương trình xoay quanh cuộc sống của người Việt tại Rome và những khó khăn, nỗi nhớ quê hương, gian nan trong việc định cư và tiếp xúc với văn hóa mới. Để có thể truy cập chương trình, quý thính giả có thể đến trang NhatTruyen.one. Chương trình hứa hẹn mang đến những thông tin thú vị về đời sống của người Việt tại đất nước ngoài, đồng thời cũng canh tân và phát triển nền văn hóa nhân dân.
Nghe truyện ngắn "Đừng khóc ở Rome" của tác giả qua giọng đọc tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one. Câu chuyện kể về một cặp vợ chồng người Ailen đang đến Rome để tận hưởng kỳ nghỉ của mình. Họ đến thăm những địa điểm lịch sử nổi tiếng của thành phố, tuy nhiên, trớ trêu thay, mọi chuyện không như họ đã kỳ vọng. Tình cờ, họ gặp được một cô gái trẻ đang buồn bã và không biết đường về nhà. Cặp vợ chồng tốt bụng đã giúp đỡ cô ta về đích, cùng với đó là những lời khuyên và sự khích lệ. Câu chuyện còn là những lời tâm sự của vợ chồng người Ailen, về những khó khăn trong cuộc sống của họ và những vấn đề trong hôn nhân của họ. Nhưng qua một thời gian ở Rome, họ đã tìm thấy sự đoàn kết và tình yêu thương mới giữa họ. Điều quan trọng nhất của câu chuyện là sự hiểu biết, tình cảm và sự nhân ái. Dù đến từ hai nơi khác nhau trên thế giới, nhưng tình yêu và sự chia sẻ của họ đã đưa họ cùng vượt qua những khó khăn và giúp đỡ nhau vượt qua những cơn đau của cuộc sống. Cuối cùng, câu chuyện cho chúng ta thấy rằng, bất kỳ ai cũng có thể gặp phải những khó khăn trong cuộc sống, nhưng chúng ta có thể tìm thấy sự giúp đỡ từ những người khác và chúng ta cũng có thể trở thành sự giúp đỡ cho những người khác. Sự thiện ý và sự thông cảm luôn là giá trị quý giá nhất của con người.
Bài hát "Đừng khóc ở Rome" đã khiến Hạ Vy tự hỏi mình liệu cô có "điên" hay không, bởi vì nó đã đánh thức trong cô những cảm xúc mạnh mẽ. Hạ Vy là một cô gái có tính cách không ổn định, ngỗ ngược và thỉnh thoảng lại đi tìm góc khuất để khóc lóc. Cô yêu những ngoại lệ và Hải Nam là một trong số đó. Ở thành phố đẹp như Rome, việc kiếm được một người có cùng dòng máu Việt thật khó khăn. Nhưng định mệnh đã đưa Hạ Vy gặp gỡ và yêu đương với Hải Nam trên một chuyến tàu lửa. Lần đó, Hạ Vy đi Pháp và cả hai ngồi đối diện nhau trên tàu. Hải Nam đeo ba lô trước ngực, khẽ nhẩm hát theo điệu nhạc từ tai nghe, đầu lắc lư theo nhịp. Cô không thể rời mắt khỏi anh chàng này và đã tưởng anh là người Trung Quốc. Ánh mắt ngạc nhiên của Hải Nam khiến Hạ Vy tỉnh lại và bỗng cảm thấy tim đập nhanh, nỗi sợ chẳng hiểu từ đâu tràn ngập cô. Bến cuối cùng, cô rời tàu và bước xuống đất liu riu, cảm giác như đang lạc vào một thế giới mới. Sau đó, Hạ Vy và Hải Nam đã tiếp tục gặp gỡ và trở thành người yêu của nhau. Họ luôn ủng hộ lẫn nhau và cùng chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống. Cả hai thật sự là ngoại lệ, một cặp đôi Việt Nam trẻ đầy nhiệt huyết và tình yêu.
Hạ Vy đang lái xe đến Rome, vừa mất việc làm và cảm thấy rất hụt hẫng. Trong chuyến đi, cô đã gặp nhiều trở ngại và hiểu những khoảnh khắc không thể lý giải. Vài giờ sau, cô nhận ra ví tiền của mình đã mất và rơi vào tình trạng vô cùng hoang mang. Không có tiền, điện thoại, hoặc người quen ở nơi này, cô cứ mãi khóc và mong tìm được hướng đi mới. Cô nhớ lại chuyện của mình từ khi bị mẹ bỏ rơi tại ga tàu hỏa. Cô chỉ khác là lần này, cô không thể gào khóc nữa, chỉ có thể nấc lên những tiếng nhỏ nhẹ. Khi đang ngồi khóc, Hạ Vy nhận được sự giúp đỡ từ một người đàn ông trẻ tuổi người Việt tên Hải Nam. Hải Nam thấy Hạ Vy khóc và đã đến để hỏi xem cô có gì cần giúp đỡ không. Hạ Vy rất ngạc nhiên khi Hải Nam biết nói tiếng Việt và đã giúp đỡ cô. Sau đó, Hải Nam đã đi đi đâu đó và bỏ lại Hạ Vy ngồi một mình. Hạ Vy cảm thấy vô cùng bối rối với những gì vừa xảy ra. Nhưng cô cũng nhận ra rằng, không phải ai cũng định hại mình. Cô cảm thấy an toàn và đã tiếp tục hành trình của mình đến Rome. Trong suốt chuyến đi, Hạ Vy đã cảm thấy rất nhẹ nhõm sau khi đã gặp được người giúp đỡ như Hải Nam. Dù cho cuộc sống có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa, Hạ Vy vẫn tin rằng sẽ có những người có trái tim tràn đầy yêu thương và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Cô sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này và sẽ mãi giữ trong tim mình hình bóng của người bạn mới này.
Bài hát Kết thúc (To kill a love) của White noize vang lên từ một giọng nam đầy nội lực cùng với tiếng đàn ghi ta cuốn hút. Cô gái điếng người nhận ra người đàn ông đang ôm đàn ghita và hát say mê với chiếc mũ đặt trước mặt. Vòng tròn quanh anh càng ngày càng dày hơn đến nỗi cô không thể nhìn thấy anh được. Những thân hình lớn và vàng chóe che kín tầm nhìn của cô. Nhưng cô vẫn cảm nhận được mọi thứ qua giọng ca, cái nhìn, đôi tay của anh. Cô chỉ có thể đứng im và nhìn khi chiếc mũ của anh đầy đồng xu. Cuối cùng, màn biểu diễn kết thúc và đám đông tan rã. Anh lại tiến lại gần cô và nói: - 20 Euro để quay lại Roma nhé, cô bé! 1 Euro cho việc làm từ thiện. - Anh... - Cô chỉ có thể bật tiếng khóc ra. - Tôi biết anh đã kiếm được số tiền này thế nào rồi đấy, đừng từ chối. Bây giờ hãy lau nước mắt và đi thôi, tiến lên! Anh học ở một trường kiến trúc nằm cách chỗ cô nửa tiếng đi tàu điện ngầm. Và anh quen với cô, quen với việc phải lang thang khi tuyết rơi lạnh buốt. Quen với việc cô lôi anh ra khỏi chăn ấm vào lúc 6 giờ sáng để đi chụp ảnh với loài hoa tím ngắt như những bông bằng lăng mà chẳng ai biết tên. Anh cũng đã quen với cô, đã quen với tình yêu của họ.
Hạ Vy sống một cuộc đời mà sở thích và đam mê của cô là một mảnh ghép của bức tranh hoàn hảo. Có những lúc, sự điên rồ của cô khiến cuộc sống trở nên náo nhiệt và thú vị hơn cho cả cô và những người xung quanh. Tuy nhiên, cũng có những mảnh ghép không hoàn hảo, xù xì và xấu xí đáng ghét, những lỗi lầm mà không nên được tha thứ. Một lần, Hạ Vy đang ngồi uống cà phê thì bỗng nhiên cô dằn mạnh cốc xuống bàn làm nước bắn tung tóe. Người đàn ông ngồi cạnh cô chỉ im lặng lấy khăn lau những giọt nước trên tay cô và nhẹ nhàng nói với cô rằng cô nên học cách tha thứ. Cuộc sống của Hạ Vy thật bất ngờ khi cô bước vào nhà và gặp người đàn bà mà cô biết chắc chắn là đã chết từ lâu. Người đàn bà đó quay lại trước mặt cô, cô cảm thấy đứng ngồi không yên, cảm giác toàn thế giới dang dở và chao đảo. Cô lao ra đường mặt đầy hoang mang, tan nát dưới những bánh tàu nghiến xình xịch vào đường ray, nghiến xình xịch vào đầu cô, vào trái tim cô. Tại sao lại là người đó, tại sao lại là Hải Nam, và tại sao lại là cô? Sau những trải nghiệm đầy sóng gió, Hạ Vy học được một bài học quan trọng: đôi khi trong cuộc sống, chúng ta không thể kiểm soát được mọi thứ xảy ra, nhưng những gì chúng ta có thể kiểm soát được là cách chúng ta đối mặt với những thử thách, những thay đổi đột ngột trong cuộc sống. Và qua đó, chúng ta có thể học cách tha thứ, cố gắng tiếp tục đi tới phía trước và tiếp tục tìm kiếm những mảnh ghép hoàn hảo cho cuộc đời mình.
Vy là một cô gái trẻ đang sống tại Tokyo, Nhật Bản. Cô rất yêu thích ngành PR và đầy đam mê với công việc của mình. Tuy nhiên, đôi khi cô cảm thấy buồn và đau lòng khi nhớ về Hải Nam - một chàng trai cô yêu thương, nhưng đã chia tay cách đây một tháng. Mỗi khi đi đến cổng nhà anh, cô lại sau đó lại rời đi vội vã. Cô thường mua những món quà nhỏ hay cắt các bưu thiếp gửi đến anh. Nhưng đôi khi cô tự nhủ rằng tình yêu không thể nói hết được. Một cái rò hẳn sẽ khiến con tim thêm đau đớn. Yêu một người khác ngay lập tức thật sự không thể, chỉ có thời gian mới có thể giúp cô chữa lành và quên đi. Tuy là cô không tin rằng những điều đó có thể xảy ra, nhưng cô cũng hy vọng rằng trong tương lai, cô có thể quên đi anh ta. Một ngày, khi cô kiểm tra email, cô không tìm thấy bất kỳ thông điệp nào từ Hải Nam, chỉ có thư của mẹ và bạn bè. Mẹ cô mới đến nhà và yêu cầu cô giúp đỡ. Hải Nam không chỉ bỏ mặc Vy, mà còn không liên lạc với bất kỳ ai, anh ta đã biến mất. Vy rất lo lắng về Hải Nam, cô không biết anh ấy sống ra sao, anh đang làm gì hay ở đâu. Cô cảm thấy rất đau lòng và lo sợ. Cô quyết định đi tìm kiếm anh ta, dù cho cô biết mình đang điên rồ. Một tháng đã trôi qua, cô cảm thấy cô đơn, nhưng không hề cảm thấy bị tác động. Tuy nhiên, bây giờ, cô buồn bã hơn, vì anh ta của cô đã biến mất một cách đáng ngại. Vy không biết anh ta đang ở đâu và không kịp hỏi thăm anh ta lần cuối trước khi anh ta biến mất.
Cô ngồi đó, bất động, chỉ muốn khóc. Cô đã có cảm giác như bản thân đã phản bội chính mình, khi không thể tìm được anh ấy nếu anh ấy đã không muốn xuất hiện. Vậy tại sao anh phải làm thế? Nếu ai đó phải thất vọng về mẹ, thì chính là cô đấy. Liệu anh có thực sự thất vọng về cách cư xử của người đàn bà ấy với cô không? Cô ngồi lặng thinh giữa sân trường, trong lòng thật thất bại. Rồi cô nhận ra một thứ gì đó đã chạy qua, và cảm thấy muốn về nhà, chỉ để xin số điện thoại của mẹ Hải Nam. Cô lục tung tủ quần áo của mình, cuối cùng cũng tìm được một bộ đồ ưng ý. Chiếc jean rách, chiếc áo khoác nâu hầm hố và cái mũ lưỡi trai đầy nghịch ngợm. Cô nhìn thấy bản thân mình trong gương, đó là hình ảnh của một cô bé ngổ ngáo, trong đôi mắt đó chứa đựng tình cảm của cô dành cho Hải Nam - người mà cô yêu và không thể để anh đi chỉ vì sự cứng đầu của cô. Cô hiểu rằng khi không thể làm gì đó, người ta đã đủ đau khổ rồi, đừng bao giờ xoáy vào để làm tổn thương họ và tìm lý do cho sự ương ngạnh của chính mình. Buổi tối đêm nhạc sinh viên quốc tế đầy ánh đèn nhấp nháy, những thanh niên hào hứng lộn xộn trong sân trường, tất cả đều tạo nên một không khí sôi động. Cô đứng phía sau một cánh gà, lẩm nhẩm một câu duy nhất như thần chú, kỷ niệm từ mẹ của cô "Mọi điều cần phải được nhắc đi nhắc lại để nó kết nối với hiện tại". Cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng cô đã tan biến. Cô quay lại và bước về phía đám đông. Cô không thể đứng ngoài đó mãi được, nó đã quá chán nản. Cô cần phải đi điều gì đó, dù chỉ là một bước.
Hạ Vy, hay còn gọi là Đỗ Hạ Vy, là một nữ ca sĩ trẻ đầy nhiệt huyết. Đêm nay, cô đang chính thức ra mắt album đầu tay "Đi tìm ánh sáng". Sự kiện diễn ra tại một phòng trà lớn ở trung tâm thủ đô Rome, nơi có đến hàng trăm fan hâm mộ đang chờ đợi. Khi bước ra sân khấu, Hạ Vy đã nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của khán giả. Điệu nhạc đầu tiên phát ra, cô đứng im trên sân khấu và nhìn chăm chú xuống dưới tìm kiếm anh. Nhưng anh không có ở nơi đó, và không có ai biết nơi anh đang ở. Tiếng xì xào bắt đầu văng vẳng trong phòng, mọi người đang tò mò và tìm hiểu về tình huống này. Cả ban nhạc đang chơi cũng im lặng tại chỗ. Hạ Vy vất vả cầm lấy micro và nói: "Em biết anh đang ở đây, anh đang nhìn em, nhìn con bé ngốc nghếch của anh trong bộ đồ hầm hố này. Anh không phải làm thế mà, không phải biến mất như thế mà. Em biết mình biến mất là sai rồi. Đôi khi, chỉ một lần mở lòng ra là trái tim lại tràn ngập yêu thương. Anh đã hát cho em bài hát này, giờ em hát cho riêng anh, không phải để từ giã mà để giữ chặt anh lại, mãi mãi. Em yêu anh. Và em đang giữ một lý do để có thể nói rằng Ti amo…” Sau đó, Hạ Vy bắt đầu hát bài hát "Ti amo" với trái tim đầy nhiệt huyết và cảm xúc. Cô nhảy theo từng nốt nhạc rock của ban nhạc, thể hiện sức sống của mình thông qua giọng hát. Khóe miệng cô luôn nhếch lên với sự tươi cười và hạnh phúc khiến khán giả phấn khích. Khi kết thúc bài hát, Hạ Vy với mái tóc đã ướt đẫm vì mồ hôi và cảm giác phấn khích, chân tay rã rời. Cô đứng lặng chờ đợi anh, nhưng anh vẫn chưa hiện ra. Từng giây đồng hồ trôi qua, cảm giác hồi hộp trong tim cô ngày càng tăng lên. Sự cổ vũ và sự quan tâm của khán giả đã giúp cho Hạ Vy ngày một tự tin hơn trong suốt chặng đường âm nhạc của mình. Cô nói rằng: "Em cảm thấy hạnh phúc và biết ơn vì có mọi người ở bên cạnh trong những thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời em. Hạ Vy sẽ cố gắng hết mình để trở thành một nữ ca sĩ xuất sắc nhất và thể hiện được tình cảm của mình đến với khán giả."
Cô nhìn người con trai đứng trước mặt, suy nghĩ đầy chông gai. Anh trông gầy đi nhiều và đen đi rất nhiều. Cô không thể kìm nén được nữa và đột nhiên khóc lên: "Vậy mà em nghĩ anh không bao giờ muốn gặp em nữa. Anh à, có phải vì anh buồn vì những gì mẹ đã làm nên anh mới như vậy không?" Anh chẳng nói gì và chỉ đứng im lặng nhìn cô. Cô mới tiếp tục: "Tha thứ là điều dễ nhất mà chúng ta không nghĩ là mình làm được. Chỉ cần mở lòng ra thôi đúng không? Vậy thì anh hãy là chính anh đi, là người đã khuyên em học cách tha thứ." Nhưng anh vẫn im lặng và cô chợt nhận ra rằng có rất nhiều điều anh không thể nói với cô. Anh sợ không thể giải quyết mọi thứ và còn sợ phải xa cô mãi mãi. Cuối cùng, anh quay lưng bước đi và cô cảm thấy choáng váng. Cô gào lên rằng anh chỉ là con nuôi thôi, nhưng anh đứng lại và nói với cô rằng mẹ ruột của cô đã đi khắp nơi tìm kiếm và nuôi anh với tình cảm như một mẹ yêu thương con mình. Cô cảm thấy như thế giống như một cuộc đối thoại suôn sẻ giữa hai người. Ở đầu câu chuyện, cô như sáp nến đổ đầy suy nghĩ và đông cứng hành động, nhưng cuối cùng, cô đã mở lòng và nhận ra rằng, tha thứ là điều dễ nhất mà chúng ta không nghĩ là mình làm được. Và đó là một bài học quan trọng mà chúng ta cần học hỏi.
Hạ Vy đã bị đá bóng trúng mất tích khi còn nhỏ, và cô không biết lý do tại sao. Mẹ cô đã cố gắng hết sức để tìm kiếm và giải thích cho cô, nhưng không được gì. Hạ Vy cảm thấy tự ti và xấu hổ vì bị bỏ rơi, nhưng mẹ cô luôn đảm bảo rằng không có gì phải xấu hổ vì đây là một sự việc đáng tiếc. Sự thật là Hạ Vy đã mang một quá khứ đau buồn, và mẹ cô đã cố gắng dạy cho cô rằng tha thứ và yêu thương là những giá trị quan trọng nhất trong cuộc sống. Cô cảm thấy rất xúc động khi nghe những lời của mẹ, và từ đó cô luôn cố gắng để sống hạnh phúc và yêu thương người xung quanh. Trong một ngày nọ, Hạ Vy và Hải Nam đã thổ lộ tình cảm của mình cho nhau. Hải Nam nói rằng anh yêu cô, và đã dành tháng ngày để suy nghĩ và lo lắng trước khi nói ra điều đó. Hạ Vy rất xúc động và cảm thấy hạnh phúc khi biết điều này. Có lẽ đó là bởi vì quá khứ của mình, cô hiểu rõ tầm quan trọng của tình yêu và tha thứ. Cô đã học được cách chấp nhận và yêu thương bản thân mình, và trong quá trình đó, cô cũng đã học được cách yêu thương người khác. Hạ Vy đã khóc khi nhận ra rằng cô đã phải trải qua quá nhiều đau khổ trong quá khứ, nhưng cô cũng cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng Hải Nam yêu cô và đã dành cả tháng để suy nghĩ. Cuối cùng, Hải Nam và Hạ Vy đã thừa nhận tình cảm của mình và hạnh phúc bên nhau. Họ đã học được cách tha thứ và yêu thương, và chính những giá trị này đã giúp họ tìm thấy hạnh phúc và tình yêu đích thực.
Cô đang rất thất vọng về mẹ của mình. Anh trai cô đã hỏi liệu cô có thật sự thất vọng về mẹ hay không. Nhưng cô không trả lời. Cô cảm thấy thất bại và buồn bã khi ngồi lặng thinh giữa sân trường. Cô đang suy nghĩ về cách mà người đàn bà kia đã đối xử với cô và có thể anh Hải Nam cũng bị ảnh hưởng bởi cô ta. Cô bỗng nghe thấy một thứ gì đó chạy qua và nhanh chóng điều khiển chiếc điện thoại để xin số của mẹ Hải Nam. Sau đó, cô đã lục tung tủ quần áo của mình để tìm một bộ đồ phù hợp. Cô chọn một bộ quần áo jean rách, áo khoác nâu hầm hố với cái mũ lưỡi trai đầy nghịch ngợm. Trong khi tự soi lại mình trong gương, cô thấy con mắt của một đứa trẻ trông rất ngổ ngáo. Con mắt đó đã cho cô thấy hình ảnh của Hải Nam, người mà cô đang yêu và quyết tâm không để anh ta đi vì sự cứng đầu của mình. Cô nhận ra rằng khi người khác không thể làm gì đó, họ đã đủ đau khổ. Vì vậy, cô quyết định không làm tổn thương Hải Nam và không để bản thân mình trở nên cứng đầu. Cô đã đến đêm nhạc sinh viên quốc tế với những ánh đèn nhấp nháy chói lóa. Các bạn sinh viên đang tưng bừng và vui vẻ hơn bao giờ hết. Cô đứng sau cánh gà, lẩm nhẩm một câu duy nhất như thần chú, chả phải vì mẹ cô từng bảo rằng nếu cứ nhắc đi nhắc lại thì điều đó sẽ thành hiện thực sao? "Anh ở đây, anh ở đây ..." Cô rút chân lại để ngồi, nhưng bất ngờ cảm thấy lạnh lẽo cùng với nỗi lo lắng ám ảnh. Cô cảm thấy như đang bước vào một chiếc tủ lạnh.
Cô đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu sáng lên gương mặt cũng như đôi chân của cô. Trong khi đó, những lời ca tụng, cũng như sự vỗ tay của khán giả đang dần tắt dần. Cô cố gắng giữ lại sự nồng nhiệt của buổi biểu diễn, nhưng cô không thể vượt qua được những thắc mắc trong đầu mình. Cô cầm microphone và nói lên những lời tâm sự: "Anh ở đâu? Em biết anh đang nhìn em, nhìn vào chính con bé ngốc nghếch của anh này. Anh đừng biến mất như thế, hãy quay về bên em. Em yêu anh. Em đã hát bài hát này cho anh và giờ em lại hát nó một lần nữa, không phải để từ giã mà để giữ anh ở bên em mãi mãi. Ti amo..." Cô gào lên "Ti amo" và ban nhạc bắt đầu lại từ đầu. Cô hát hết mình và nhảy theo điệu rock cực chuẩn của ban nhạc. Giữa sân khấu tối và hơi mát, cô tự cảm thấy mình đang sống trong một giấc mộng. Nhưng cuối cùng, buổi biểu diễn kết thúc và sân khấu vắng tanh. Cô đứng trên sân khấu, tóc ướt đẫm mồ hôi và bàn tay run lên trên microphone. Từng phút giây trôi qua, tình trạng của cô không được cải thiện. Cô cảm thấy trống vắng và không có chút hy vọng. Khi đó, cô nhìn lên và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên sau khán đài. Biết đó không phải là anh, nhưng cô vẫn giữ lại sức sống và tiếp tục mỉm cười. Cô nhận ra rằng tình yêu có thể đến từ bất cứ nơi nào. Và dù anh ở đâu thì cô vẫn yêu anh như thế.
Đêm nhạc ở Rome, cô gái nhìn thấy chàng trai gầy đen đi trên sân khấu và cô đã yêu anh. Nhưng không may, anh không yêu cô. Anh từ chối gặp cô và đó là một kết thúc đau lòng. Cô không hiểu vì sao anh không thể yêu cô, vì sao anh không muốn gặp cô. "Em giữ bí mật gì để nói Ti amo?" - Anh hỏi. Cô lặng lẽ, suy nghĩ đầy u uất. Cô không hiểu sao anh lại quyết định từ chối cô như vậy. "Vậy mà em nghĩ anh không bao giờ muốn gặp em nữa. Anh à, có phải vì anh buồn vì những gì mẹ đã làm nên anh mới như vậy không?" - Cô khóc. Anh không trả lời. Cô cố gắng thuyết phục anh tha thứ và mở lòng, nhưng anh chỉ lặng lẽ bước đi. Cô đứng cô đơn và choáng váng. "Anh chỉ là con nuôi thôi!" - Cô gào lên. Anh quay lại, bất ngờ. Cô tiếp tục nói về việc gọi điện cho mẹ anh và tìm kiếm sự thật về tuổi tác của anh. Mẹ anh đã đi khắp nơi để tìm kiếm anh khi biết rằng anh bị mất tích. Cuộc tình của họ kết thúc đau đớn. Cô không thể hiểu được vì sao anh lại từ chối cô. Tuy nhiên, cô vẫn hy vọng anh sẽ tìm ra được giải pháp cho vấn đề của mình và cho phép mình trở lại bên cạnh anh.
Đối diện với nhau, Hạ Vy và Hải Nam dường như đang đối thoại với những cảm xúc ngược đời nhau. Những câu chuyện về quá khứ và thực tế hiện tại đã dẫn đến một sự tha thứ đầy cảm xúc. Hải Nam nhắc nhở Hạ Vy đến một ký ức về một vụ tai nạn đá bóng ngoài phố khiến anh phải băng bó chân và không biết gì về sự việc. Nhưng con người ta không nên giữ những thù hận, mà nên tha thứ. Việc xa cách con người không phải là lựa chọn tốt nhất, giữa những cuộc tình, cảm giác phải tha thứ và đoàn tụ lại là điều quan trọng nhất. Hạ Vy được xáo trộn vì động lòng của mình khi phải đối mặt với sự tha thứ và cả tình yêu. Cô đã không nghĩ đến việc nói thật như vậy, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ tha thứ như thế. Nhưng giờ đây, những gì cô nói đều là thật và chính xác. Vào lúc đó, Hải Nam đột nhiên chạy đến ôm cô và nghẹn ngào nói rằng anh yêu cô. Anh không dám nói rằng anh yêu cô và suýt biến mất vì sợ nếu là anh em, anh sẽ không thể nhìn thấy cô mỗi ngày. Anh chỉ tưởng tượng về hình ảnh của cô trong mắt anh. Một tháng qua, anh đã đau đớn tột độ. Hà Vy cũng cảm thấy tình yêu từ Hải Nam. Hai người thực sự vướng mắc trong trái tim của nhau. Hải Nam nắm chặt tay Hạ Vy, coi như anh tỏ tình trước đấy. Cô chưa biết phải nói gì, tại vì cô còn trẻ. Hạ Vy nghiêng đầu lại và phân buaanh với Hải Nam: "Chúng ta còn trẻ, đó có phải là thật sự không?" Hải Nam ôm Hạ Vy mạnh mẽ và nói: "Đó không phải là vấn đề. Hãy để chúng ta cùng điều chỉnh cho tương lai của chúng ta. Anh sẽ đợi em. Vì tình yêu của chúng ta." Hạ Vy và Hải Nam quyết định sẽ yêu đến cùng. Họ đã trải qua rất nhiều khoảnh khắc như sự tha thứ, tình yêu và trưởng thành. Vào lúc này, họ chỉ muốn tạo ra một cuộc đời tình trọn vẹn, đúng chất một bài ca tình yêu.
"Đừng khóc ở Rome" là một tác phẩm của tác giả Honey Pie. Chương trình được phát sóng với sự tham gia của MC Hiền Lương Lớn và kỹ thuật cũng được thực hiện bởi Hiền Lương Lớn. Nội dung chương trình xoay quanh cuộc sống của người Việt tại Rome và những khó khăn, nỗi nhớ quê hương, gian nan trong việc định cư và tiếp xúc với văn hóa mới. Để có thể truy cập chương trình, quý thính giả có thể đến trang NhatTruyen.one. Chương trình hứa hẹn mang đến những thông tin thú vị về đời sống của người Việt tại đất nước ngoài, đồng thời cũng canh tân và phát triển nền văn hóa nhân dân.
Nghe truyện ngắn "Đừng khóc ở Rome" của tác giả qua giọng đọc tại trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one. Câu chuyện kể về một cặp vợ chồng người Ailen đang đến Rome để tận hưởng kỳ nghỉ của mình. Họ đến thăm những địa điểm lịch sử nổi tiếng của thành phố, tuy nhiên, trớ trêu thay, mọi chuyện không như họ đã kỳ vọng. Tình cờ, họ gặp được một cô gái trẻ đang buồn bã và không biết đường về nhà. Cặp vợ chồng tốt bụng đã giúp đỡ cô ta về đích, cùng với đó là những lời khuyên và sự khích lệ. Câu chuyện còn là những lời tâm sự của vợ chồng người Ailen, về những khó khăn trong cuộc sống của họ và những vấn đề trong hôn nhân của họ. Nhưng qua một thời gian ở Rome, họ đã tìm thấy sự đoàn kết và tình yêu thương mới giữa họ. Điều quan trọng nhất của câu chuyện là sự hiểu biết, tình cảm và sự nhân ái. Dù đến từ hai nơi khác nhau trên thế giới, nhưng tình yêu và sự chia sẻ của họ đã đưa họ cùng vượt qua những khó khăn và giúp đỡ nhau vượt qua những cơn đau của cuộc sống. Cuối cùng, câu chuyện cho chúng ta thấy rằng, bất kỳ ai cũng có thể gặp phải những khó khăn trong cuộc sống, nhưng chúng ta có thể tìm thấy sự giúp đỡ từ những người khác và chúng ta cũng có thể trở thành sự giúp đỡ cho những người khác. Sự thiện ý và sự thông cảm luôn là giá trị quý giá nhất của con người.